Chương 8: Dấu hôn lưu lại chọc giận giáo y
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 27/10/2022
------------
Diệp Nhất Sâm cảm thấy nước mắt mình sắp bị chảy khô. Từ khi xuyên qua tới giờ luôn bị người khác bắt nạt đến phát khóc, không thể khống chế được.
Cậu khụt khịt để Ôn Ngộ lau chân cho mình, sau đó lại lần nữa bị ôm ngồi vào trong lòng.
Cậu đã từ bỏ chống cự, lồn non mới cao trào xong làm ướt quần tây của Ôn Ngộ.
Ôn Ngộ không thèm để ý, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của thiếu niên: "Ủy khuất như vậy? Tôi khắc chế lắm rồi đấy."
5
Trời mới biết anh muốn ngay ở chỗ này chịch thiếu niên biết bao nhiêu, dùng chân vuốt một lần hoàn toàn không thể lấp đầy dục vọng.
Thấy Diệp Nhất Sâm còn khóc, Ôn Ngộ thở dài, cố gắng nói thật nhỏ nhẹ: "Đừng khóc, khóc nữa tôi liền hôn em."
Diệp Nhất Sâm chớp chớp mắt, rơi nốt mấy viên nước mắt rồi nhanh chóng dùng tay lau: "Em... Em không khóc."
Cậu cắn môi, nghẹn ngào, lại bắt đầu khóc lên, thanh âm như mèo nhỏ rầm rì làm nũng.
Thật đáng yêu.
Ôn Ngộ không nhịn được cười, ấn đầu cậu vào trong ngực mình, hôn tóc cậu, bàn tay ở sau lưng vỗ nhẹ.
Dần dần, Diệp Nhất Sâm ngừng khóc. Khóc ở trong lòng Ôn Ngộ cảm thấy ấm áp lại an toàn, hơn nữa vừa mới bị sờ qua một lần, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
"Muốn ngủ rồi?" Ôn Ngộ thấy mí mắt cậu gục xuống ngoan ngoãn, dùng ngón tay gẩy lông mi thiếu niên một chút.
Lông mi sao cũng xinh đẹp như vậy? Vừa dài vừa cong.
"Vâng." Diệp Nhất Sâm chôn mặt vào cổ anh.
"Vậy ngủ một lát đi." Ôn Ngộ nhẹ giọng nói.
Diệp Nhất Sâm cảm thấy mình giống như trẻ con được ru ngủ, có chút thẹn thùng, nhưng cái ôm của nam nhân thật sự thoải mái, làm cậu lười biếng không muốn động.
_
Diệp Nhất Sâm ngủ hết tiết tự học buổi sáng, đến khi nghe được tiếng đập cửa mới tỉnh.
"Hả?" Cậu vẫn chưa được ngủ no, mơ mơ màng màng, nhất thời không biết mình ở chỗ nào, phục hồi tinh thần lại phát hiện đang ngồi trong lòng Ôn Ngộ, mà Ôn Ngộ lại vùi đầu chỗ ngực cậu liếm láp, làm Diệp Nhất Sâm ngứa ngáy.
"Thầy... Thầy làm gì vậy?" Diệp Nhất Sâm cúi đầu thấy nửa người toàn là dấu hôn, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Đây là tật xấu gì vậy? Đói khát như vậy sao?
Ôn Ngộ cực kỳ hài lòng với kiệt tác của chính mình, lòng đố kỵ khi bị một cái dấu hôn kích thích miễn cưỡng được trấn an. Anh lấy khăn giấy lau đi nước miếng dính đầy người Diệp Nhất Sâm.
"Chờ một lát." Ôn Ngộ ngăn cản Diệp Nhất Sâm muốn đi xuống: "Rất nhanh sẽ xong."
Diệp Nhất Sâm: "Vâng."
Được rồi. Cái gì nên làm, không nên làm cũng đã làm, ngượng có tác dụng gì nữa chứ.
Cậu đứng im như phỗng, cả người cứng ngắc.
"Cốc cốc --"- Cửa lại lần nữa được gõ vang.
"Có người!" Diệp Nhất Sâm bắt lấy cánh tay Ôn Ngộ, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Nhớ tới mấy hành động của mình với giáo viên chủ nhiệm, cậu thật sự không dám nhìn người.
Ôn Ngộ vỗ eo trấn an, chỉnh sửa lại quần áo cho cậu, cuối cùng lại giúp cậu đeo giày, điệu bộ cực kỳ thong thả.
Người ngoài cửa dường như không kiên nhẫn được nữa, từ gõ cửa biến thành đập cửa.
Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, Diệp Nhất Sâm vội nhảy xuống, kiểm tra lại quần áo và xung quanh xem có gì lạ thường không. Chẳng qua Ôn Ngộ rất tinh tế, toàn bộ đều xử lý tốt.
Ôn Ngộ đứng dậy đi mở cửa: "Tìm tôi có việc gì?"
Diệp Nhất Sâm đối diện với người ngoài cửa, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Diệp Nhất Sâm." Lâm Dã trực tiếp làm lơ Ôn Ngộ, ánh mắt thẳng tắp lướt qua Ôn Ngộ, dừng trên người Diệp Nhất Sâm: "Lại đây đi học."
"Oh." Diệp Nhất Sâm cảm thấy bầu không khí hiện tại cực kỳ không đúng, vội vàng đi qua: "Em, em xin phép về đi học trước."
Ôn Ngộ thu hồi ánh mắt lạnh lùng từ trên người Lâm Dã: "Ừ".
Dừng một chút, nhìn theo bóng dáng thiếu niên rồi lại nói một câu: "Nhớ rõ lời tôi nói."
Diệp Nhất Sâm: "..." Yên lặng bước nhanh hơn.
"Nói gì?" Lâm Dã quay đầu lại liếc mắt một cái, hỏi Diệp Nhất Sâm.
3
Diệp Nhất Sâm nuốt nước miếng: "Không có gì."
Loại hành động bị tay thầy bóp lồn sướng gần chết không thể nói cho Lâm Dã.
Lâm Dã tự nhiên thấy nôn nóng bất an, nắm bả vai Diệp Nhất Sâm ép hỏi: "Rốt cuộc là cái gì? Cậu ở văn phòng anh ta lâu như vậy để làm gì?"
Nhớ tới dấu vết của đầu sỏ gây tội lưu lại, Diệp Nhất Sâm hơi bực mình, xoay người đẩy mạnh tay hắn: "Tớ đã nói là không có gì! Sao cậu phiền thế?!"
Hệ thống: "Cảnh cáo OOC! Lần sau tái phạm sẽ xử phạt."
Sắc mặt Lâm Dã trở nên vô cùng dọa người, ánh mắt dã thú đáng sợ tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức cắn chết con mồi, ngực phập phồng rất mạnh như đang nỗ lực áp chế lửa giận.
Diệp Nhất Sâm lập tức bình tĩnh, không chỉ sợ hệ thống xử phạt, cũng sợ Lâm Dã sẽ động tay động chân với cậu.
Hai ngày này được Lâm Dã ưu ái làm cậu quên mất hắn là người hung tàn như thế nào.
"Xin lỗi." Diệp Nhất Sâm nhanh chóng nhận lỗi: "Tớ không cố ý nói nặng lời với cậu, chỉ là tâm tình hiện tại không được tốt lắm. Thầy gọi tớ xuống văn phòng bởi vì buổi chiều ngày hôm qua tớ trốn học, mắng một lúc lâu. Lời thầy bảo không được phép quên chính là không được trốn học nữa."
Nửa thật nửa giả, Diệp Nhất Sâm lại không hề áp lực nói ra nhưng vẫn sợ kỹ thuật diễn quá vụng về sẽ bị nhìn thấu, cúi đầu không để Lâm Dã nhìn mặt mình.
"Thật không?" Lâm Dã như được vuốt lông, cảm xúc lập tức được trấn an.
"Đúng vậy." Diệp Nhất Sâm dùng sức gật đầu.
"Ngày hôm qua cậu trốn học đi cắt tóc?" Lâm Dã nhướng mày: "To gan nhỉ."
Diệp Nhất Sâm chột dạ vội vàng nói: "Nếu cậu không... Tớ như vậy, tớ làm gì phải trốn học!"
Gương mặt vì hoảng loạn mà nóng lên, trong mắt Lâm Dã lại thành thẹn thùng.
2
Lâm Dã cuối cùng cũng cười: "Thì ra là trốn tôi~."
"Nếu không phải vì cậu, tớ sẽ không bị mắng," Diệp Nhất Sâm ủy khuất, giữ chặt tay hắn quơ quơ, nhỏ giọng nói: "Cậu không thể hung dữ với tớ, nha."
Diệp Nhất Sâm oán hận, đều là do Lâm Dã lưu lại dấu hôn!
"Thực sự xin lỗi." Ngón tay Lâm Dã vuốt gương mặt cậu.
"Đi học, chúng ta mau về phòng học đi." Diệp Nhất Sâm nhìn hắn càng ngày càng đến gần, trên hành lang lại có không ít người nhìn lén, không được tự nhiên đẩy hắn ra.
Sau đó, Lâm Dã cực kỳ dính người, tan học dựa gần cậu, ngay cả khi đi học đều liên tiếp quay đầu lại nhìn, ném giấy, đưa đồ ăn vặt không ngừng.
Người trong ban lúc đầu hoài nghi Lâm Dã điên rồi, nhưng vừa thấy Diệp Nhất Sâm vừa thẹn vừa bực bị ôm vào lòng không cách nào phản kháng, đột nhiên lại hiểu ra.
Cũng phải, tiểu mỹ nhân ai chạm vào cũng sẽ bị mê hoặc...
Bọn họ thấy bộ dáng Diệp Nhất Sâm trước kia nhẫn nhục chịu đựng, hiện giờ được sủng đến mức có thể nổi giận, tản ra lực hấp dẫn kinh người. Đuôi mắt ẩm ướt, chóp mũi hồng hồng, hơi chu môi như dụ dỗ người đến nhấm nháp.
Hơn nữa kể cả khi tức giận, tính tình cũng mềm mại vô cùng, cũng không tự tiện mắng chửi người, cùng