Chương 14: Cũng biết phối hợp diễn trò thật.
Lâm Thiên Tây không động đậy, đang ngẫm xem hắn tới như thế nào, đã tới bao lâu rồi, thậm chí còn cảm thấy sự xuất hiện của hắn có hơi không chân thật.
Tôn Thành đá đá chân cậu: "Chết rồi? Bây giờ cũng muốn tôi vứt xác à?"
"Đệt..." Lâm Thiên Tây cuối cùng cũng nhúc nhích, một tay ôm bụng ngồi dậy.
Tần Nhất Đông đánh cậu mấy phát kia cũng tàn nhẫn thật, khả năng là đã sử dụng toàn bộ sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ, những vị trí khác thì không sao, mà bụng cậu bị đấm hai phát đến khó chịu, dạ dày cũng quặn lại.
Nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, cậu vẫn còn cần thể diện.
Cậu nhấc cái tay đang ôm bụng ra, thở một hơi, giương mắt nói: "Tôi cố tình nằm ở đây để ngắm trời mà, cậu quấy rầy gì chứ, có hiểu cái gì gọi là phong tình không thế?"
"Không." Tôn Thành ngước mắt lên trời: "Nhìn trời sao, có nhìn ra thời tiết ngày mai như thế nào không?"
"..." Lâm Thiên liếc xéo hắn chí ít khoảng ba đến bốn giây, sau đó đáp: "Lở đất, lũ lụt, giông bão, mưa đá, ngày mai là tận thế."
Giọng điệu tưởng chừng như nói: Cmn cùng đi chết đi.
Tôn Thành không dao động: "Đây là lý do cậu không làm thí nghiệm?"
Thí nghiệm à. Lâm Thiên Tây nhớ ra rồi, nhếch mép: "Cậu muốn đến tìm tôi tính sổ vì chuyện này thì phải xếp hàng đó, mẹ nó hiện tại tôi không có tâm trạng đâu."
"Tìm cậu tính sổ còn phải quan tâm cậu có tâm trạng hay không sao?"
Lâm Thiên Tây nghe ra có điểm không đúng, còn tưởng rằng hắn đây là kiên quyết đến cùng, đột ngột ngẩng đầu lên, lại thấy Tôn Thành rút một tay trong túi quần ra, ném thứ gì đó về phía cậu.
Cậu giơ tay bắt lấy, là điện thoại di động của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thành không nói thêm lời thừa thãi nào, tay lại xỏ vào trong túi, xoay người rời đi.
"?" Lâm Thiên Tây ù ù cạc cạc, người này bị gì thế, đã khó chịu mà còn cất công chạy đến giao lại điện thoại cho cậu à?
Tay cậu chống xuống đất, dùng sức cắn răng đứng lên, tiện tay vỗ người hai cái rồi nhìn Tôn Thành, hắn đã nhanh chóng đi vào trong hẻm rồi.
Đến đầu hẻm, Tôn Thành không đi nữa, quay đầu lại: "Đường nào về trường ngắn nhất?"
Lâm Thiên Tây nhếch khóe miệng, nghĩ thầm mẹ nó không phải là mới vừa nãy cậu vẫn còn ngầu lắm à, chậm rãi bước tới: "Cậu đến đây kiểu gì?"
"Nghe thấy giọng cậu."
"Lần theo tiếng của tôi?" Lâm Thiên Tây vô thức nhướng mày.
Tôn Thành đáp: "Giọng cậu to nhất."
Lâm Thiên Tây lập tức hỏi lại: "Nghe được cái gì rồi?"
Tôn Thành hất mặt về phía con ngõ ngoằn ngoèo như đường trên núi đằng trước: "Cậu tự đi mà nghe thử, xem có thể nghe rõ được cái gì."
Lâm Thiên Tây liếc phía trước vài cái đến khi yên tâm mới thôi, không biết tại sao lại cảm thấy không vui khi bị hắn nhìn thấy thời khắc mình thảm hại, có thể là bởi vì số lần cậu thảm hại ở trước mặt hắn đã quá nhiều.
"Cậu được đó, lần đầu đến đã tìm được đường vào, đi thôi." Lâm Thiên Tây cố tỏ ra thoải mái, cậu đi trước dẫn lối, sau đó rẽ đường, đi vào một con hẻm nhỏ khác.
Ngõ hẻm này đối diện thẳng với cửa sau trường học, vừa ra bên ngoài, ập vào mặt là mùi thơm từ các quán ăn khắp phố.
Lâm Thiên Tây mở điện thoại lên nhìn, vừa khéo cũng sắp đến giờ cơm, cậu ngoái đầu: "Cậu có đói bụng không?"
Tôn Thành đi đằng sau, nhìn cậu.
Lâm Thiên Tây vừa đi vừa nói: "Hai ta cũng đừng so xem ai cứng hơn nữa, tôi mời cậu ăn cái gì nhé, coi như cảm ơn cậu đến giao tận tay điện thoại cho tôi."
"Đi cảm ơn thầy dạy Hóa đi." Tôn Thành cực kỳ lạnh lùng.
"Đờ mờ, rốt cuộc có muốn ăn không..." Lâm Thiên Tây vùi đầu đi về trước, người này lạnh lùng thật sự, lại còn cố chấp nữa, va chạm một chút thôi làm gì căng thế?
Không ăn thì thôi, một mình cậu ăn vậy.
Lâm Thiên Tây đi tới trước một quán mì lạnh, vẫn chưa kịp gọi thức ăn, đột nhiên trước mặt nhảy ra hai đứa trẻ chơi đuổi bắt, đứa đi đằng trước "bụp" một phát đập thẳng đầu vào bụng cậu.
"Cái, đệt!" Hai tay Lâm Thiên Tây tay ôm bụng, thoáng cái khom người xuống.
Đứa bé kia cùng lắm chỉ bốn đến năm tuổi, chính mình cũng bị va đến ngã dập mông xuống đất, ngồi sụp dưới bánh xe gần quán mì lạnh, bị phản ứng của Lâm Thiên Tây dọa cho giật mình, bèn lăn lóc bò dậy lập tức bỏ chạy.
Đứa nhóc đằng sau đuổi theo nó cũng chuồn mất dạng nhanh như chớp.
"Tôi cmn..." Lâm Thiên Tây chửi được một nửa, sau đó bị đau đến mức phải ngậm miệng lại.
Bà chủ quán mì lạnh ngó đầu ra hỏi: "Cậu không sao chứ?" Dáng vẻ có hơi lo lắng.
Lâm Thiên Tây đoán 80% là con của bà, nếu không cũng chẳng có lòng tốt đến vậy, bụng đau đến mức quặn lại, không nói nên lời.
Bên cạnh có một cánh tay vươn đến, túm lấy cánh tay cậu kéo lên.
Lâm Thiên Tây bị kéo đứng thẳng, sau đó lại mặc cho người ta an bài mình ngồi vào một chiếc ghế nhựa, thoáng thấy mấy ngón tay thon dài trên cánh tay kia đã buông lỏng.
Tôn Thành nới lỏng tay ra, dùng chân khều cái ghế lại, ngồi xuống đối diện cậu, nói với bà chủ quán mì lạnh: "Cho cậu ấy một ly nước ấm đi."
"Được được." Bà chủ quả nhiên rất có lòng, quay đầu nhanh nhảu lấy ra chiếc cốc nhựa dùng một lần, rót đầy cốc rồi để lên bàn bọn họ.
Lâm Thiên Tây bưng cốc nước uống một hớp, đã hơi tỉnh táo, sau đó tiếp tục nghiến chặt răng ôm lấy bụng.
Tôn Thành nhìn chằm chằm cậu, đã sớm phát hiện cậu có gì đó không đúng, từ lúc nằm ở chỗ kia đã không đúng rồi, hiện tại mấy sợi tóc mái trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi, mặt trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng này không cần phải nói cũng biết là cậu vừa làm gì.
Trăm phần trăm là đánh nhau.
Hắn hồi tưởng một chút: "Người đó nhìn không giống có thể đánh cậu ra thế này."
Lâm Thiên Tây lập tức nới lỏng khớp hàm: "Cậu nói ai cơ?"
"Lúc đến gặp phải một người mặc đồng phục Ngũ Trung, từ chỗ cậu đi ra." Tôn Thành đáp.
Sau đó lúc tới con đường kia thì thấy Lâm Thiên Tây đã nằm trên đất, cũng không khó để liên tưởng.
Lâm Thiên Tây không nghĩ rằng hắn sẽ nhìn thấy Tần Nhất Đông, không muốn thừa nhận: "Đánh cái con khỉ, tôi không đánh nhau từ lâu rồi, vừa nãy bị thằng nhóc kia đụng trúng mới như vậy, mẹ nó đừng nói là từng luyện thiết đầu công(*) đấy chứ!"
(*) Thiết đầu công: Là một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm. Đây