Edit: ntthireal
Chương 42: Cậu đừng thương hại tôi, tôi không cần.
Cố Dương tìm bình giấm tốn mất mười phút, cuối cùng vẫn là Tôn Thành đi vào lấy từ trong hộc tủ ra cho cậu nhóc.
Cậu nhóc cầm giấm ra, thấy trên bàn có tôm lột sẵn rồi thì nhìn Tôn Thành: "Em còn tưởng rằng hôm nay không được ăn nữa chứ."
Tôn Thành đi tới, lúc ngồi xuống thì nói: "Thích ăn cũng phải ăn ít lại, còn muốn ăn thêm thì tự mình lột đi."
Cố Dương nghiêng đầu: "Ầy, đồ vô tình."
Lâm Thiên Tây ngắm Tôn Thành, vừa rồi lúc lột vẫn không nói gì mà lúc này lại ngầu đét, người này trong ngoài bất nhất ghê, rõ ràng vừa phụ trách vừa săn sóc em trai mình nhưng hết lần này tới lần khác không nói ra gì cả.
Tôn Thành cảm giác được ánh mắt của cậu, mắt nhìn vào bát trước mặt cậu, phát hiện không có tôm, lại nhìn mặt cậu, đoán hẳn là cậu ăn rồi, cầm đũa lên, trên mặt vẫn thế, không hề nói gì.
Lâm Thiên Tây cố ý chẹp miệng một cái: "Vị cũng được."
Tôn Thành nhúng đồ ăn: "Không cần cảm ơn."
Cố Dương ngồi ăn tôm đối diện, nhìn hai người: "Hai anh đang trao đổi ám hiệu sao?"
Lâm Thiên Tây cười một cái: "Thế giới của mấy anh đây nhóc không hiểu đâu."
Con tôm vừa nãy dường như đã trở thành một bí mật.
Lúc lấy rau đang sùng sục trong nước canh từ nồi lẩu ra, Tom nhảy nhót không ngừng.
Lâm Thiên Tây đành phải đứng lên, ôm nó ra xa một chút, đem đến chậu cho chó ăn, hỏi hai anh em kia: "Có nước nóng không, tôi thêm chút canh cho hai người nhé."
Tôn Thành đứng lên: "Tôi lấy là được."
Hắn đi tới bàn cầm ấm nước thì bỗng điện thoại rung lên, rung bần bật trong túi quần hắn.
Lâm Thiên Tây nhận lấy ấm nước, "Cậu nghe đi." Nói rồi cầm ấm đi tới chỗ bàn nhỏ, một bên thêm nước vào nồi một bên hỏi Cố Dương: "Muốn nhạt một chút hay đậm đà một chút nào?"
Cố Dương ôm bát nói: "Sao cũng được, em cũng no rồi."
"Như vậy sao được, em ăn ít vậy, khó trách dễ bị bệnh." Lâm Thiên Tây như anh cả, cậu đặt ấm nước xuống, ngón tay gõ bàn: "Ăn nhiều một chút, nghe chưa?"
"Sao em có cảm giác lại có thêm một anh trai nữa quản chế em." Cố Dương nhỏ giọng nói, đi sang một bên nhìn anh ruột của cậu nhóc, bỗng hỏi: "Sao rồi anh?"
Tôn Thành cầm điện thoại mở cửa phòng ra, tiếng chuông không vang lên nhưng trên màn hình điện thoại vẫn đang nháy, hiển nhiên hắn đặt chế độ im lặng, nhưng vẫn chưa bắt máy, lúc đi ra ngoài nói: "Tôi ra ngoài nghe."
Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, là bởi giọng hắn quá lạnh, khiến cho người ta lại liên tưởng tới việc lưu manh tới cửa ngày hôm đó.
Nhưng cũng không hẳn, đám lưu manh kia không có khả năng dám tới nữa.
"Anh Tây," Cố Dương kêu cậu, cười nói: "Anh ăn đi, em đi ra xem anh em một chút."
Lâm Thiên Tây nghe cậu nhóc bảo muốn đi ra ngoài, chỉ lo rằng lỡ như mà là đám lưu manh kia tới, đừng để cậu nhóc đụng phải, không lại sợ hãi, buông ấm nước ra nói: "Chỉ nhận một cú điện thoại thôi mà, có thể có chuyện gì cơ chứ, anh đi xem thay em là được, em còn lo cho anh em như thế sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, không đợi câu nhóc nói đã bước ngay tới cửa, mở cửa đi ra.
Tôn Thành cũng không ở ngoài cửa.
Lâm Thiên Tây nhìn trước nhìn sau một lần, không tìm được người, cũng không nhìn thấy dấu hiệu có lưu manh gì tới gây chuyện, đi vài bước xuống bậc thang, chợt nghe một câu vừa trầm vừa lạnh: "Ông vẫn chưa chịu thôi à?"
Là giọng của Tôn Thành, ở trên bậc thang.
Lâm Thiên Tây giẫm bậc thang bên dưới đi thêm mấy bước thì thấy được Tôn Thành, hắn cầm điện thoại áp bên tai, đứng tại chỗ ngoặt ở sân, đôi mắt đối diện cửa sổ, đưa lưng về phía cậu, để lại cho cậu một cái ót tóc ngắn gọn gàng đen nhánh.
"Lần này lại muốn dùng cớ gì? Tôi đã nói rồi, một đồng ông cũng đừng hòng lấy được." Tôn Thành nói câu sau còn lạnh hơn câu trước.
Mặc dù điện thoại áp sát lỗ tai hắn nhưng hình như Lâm Thiên Tây cũng có thể nghe được tiếng la sắc bén mơ hồ vọng ra ngoài.
"Đừng nhắc tới mẹ tôi, cũng đừng lôi Cố Dương vào, ông không có tư cách." Tôn Thành nói: "Muốn chơi trò gì thì tới, ông sợ tôi không chơi nổi sao?"
Dường như Lâm Thiên Tây lại nghe thấy tiếng vang ra từ điện thoại, nếu bật loa ngoài chắc có lẽ sẽ lật tung cả hành lang ở đây mất. Cậu nhíu mày, vịn lan can nhìn Tôn Thành một cái, bội phục hắn còn có thể đứng im đấy, bị rống như thế không chê khó chịu sao?
Hình như không nên ở đây nghe người ta nói chuyện điện thoại, Lâm Thiên Tây sờ sờ mũi mình, quay đầu định trở về, vừa đi lên được hai bước thì phát hiện Cố Dương xuất hiện đứng ngay tại đầu bậc thang, khôn khéo không phát ra một âm thanh nào.
Lâm Thiên Tây đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, cái loại xấu hổ mà chạm phải tranh chấp gia đình ấy, nhìn Cố Dương đứng không nhúc nhích, trên mặt trắng nõn nà không có chút ý cười, cậu đoán hẳn là cậu nhóc đã nghe thấy.
Vậy người trong điện thoại chính là ba của cậu nhóc - Cố Chí Cường, không lệch đi đâu được.
Lâm Thiên Tây ra vẻ thoải mái cười cười, đưa tay đặt lên vai Cố Dương, kéo cậu nhóc trở về, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, nhìn anh của em như vậy dữ quá, đừng để lát bị tóm thì sẽ đánh chúng ta một trận đó."
Cố Dương đi theo cậu trở về, vẻ mặt tươi cười nhưng trông có hơi miễn cưỡng.
Trở lại phòng, nồi điện từ trên bàn đã tắt, chỉ còn lại mùi hương bay khắp phòng, Tom thì vẫn loanh quanh dưới gầm bàn.
Lâm Thiên Tây buông vai Cố Dương ra: "Không ăn sao?"
"Ăn no rồi ạ." Cố Dương đáp.
Lâm Thiên Tây cố ý chuyển lực chú ý của cậu nhóc đi, đi tới bàn nói: "Vậy không để lại cho anh của em nữa luôn, tới dọn nào."
Cố Dương đi tới hỗ trợ, cúi đầu, cầm từng chiếc đũa lên: "Anh Tây, anh em đã nói với anh rồi sao? Người trong điện thoại là ba em."
2
Lâm Thiên Tây nhìn cậu nhóc: "Anh cũng biết một chút."
Cố Dương cười một cái với cậu: "Chắc là anh cảm thấy nhà em rất hiếm thấy ha?"
Lâm Thiên Tây ngừng một chút: "Sao lại nói thế?"
"Có người ba như thế..." Cố Dương kéo hai miếng khăn giấy, lau cái bàn, vừa nói: "Nếu anh từng gặp ba em rồi thì chắc chắn sẽ nghĩ như vậy, ba của em, dạ dày của ông ấy không được tốt cho lắm."
"?" Lâm Thiên Tây không hiểu: "Cái gì?"
Cố Dương ngẩng đầu: "Thích ăn cơm chùa(*)."
2
"..."
(*) Cơm chùa 软饭: Ý chỉ người đàn ông không nỗ lực, sống dựa vào bạn gái/vợ, nôm na là chó chui gầm chạn.
Cố Dương nói tiếp: "Trước kia trong nhà mẹ em làm ăn, làm ăn rất lớn, rất giỏi, chính mẹ em cũng giỏi, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ cá tính ấy. Sau này gả cho ba em, ba em không làm gì cả, cũng chẳng cần ông ấy làm gì, dựa vào để mẹ em nuôi là được. Dùng cách nói cũ thì ông ta chính là con rể tới nhà ở, cho nên anh của em cùng họ với mẹ, họ Tôn, sau lại sinh em thì mới theo ba họ Cố."
Lâm Thiên Tây bừng tỉnh ngộ ra, khó trách hai người không chung một họ. Cậu nghe mà có hơi khó chịu, hỏi một cách tự nhiên: "Sau đó thì sao?"
"Sau này mẹ em bị bệnh mất, "Cố Dương cúi đầu, vẫn còn lau bàn, vừa lau từng chút một: "Ba em như thế, không chống đỡ nổi việc làm ăn mà mẹ để lại, nhà chúng em cứ thế mà...Chính ông ta đã quen vung tay quá trán, sau này đến cả nuôi chúng em cũng trở thành vấn đề, bèn đưa em đi."
Lâm Thiên Tây sững sờ: "Đưa đi? Đưa đi đâu?"
"Đưa cho người ta nuôi."
"Đệ..." Lâm Thiên Tây mở to mắt, vô thức muốn bật câu "Đệt mẹ", nói một nửa, ráng nhịn được.
Tại sao lại có cái loại ba như thế này.
"Về sau là anh của em tìm em khắp nơi mới tìm được em về, từ đó về sau anh ấy không nhận ba em nữa." Cuối cùng Cố Dương cũng ngừng lau bàn, cả mảng bàn ngay đó bị lau tới sáng bóng, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Tây một cái, lại cười cười: "Chuyện cũ này đặc sắc lắm không?"
Lâm Thiên Tây không biết nên nói cái gì, cũng không thể trả lời là "Đặc sắc" được, đặc sắc chỗ nào đâu không thấy, quả thực là vượt khỏi trí tưởng tượng của cậu.
"Chắc chắn anh của em sẽ không tự nói ra,"Cố Dương còn nói: "Em sợ khiến mấy anh cảm thấy anh ấy mất hết tính người, đến cả ba của mình mà cũng đối nghịch, hiểu lầm anh ấy nên mới nói cho anh. Thật ra, anh của em rất ghét phiền phức, hoàn toàn có thể chặn ba em, là không muốn để ba em tìm tới chỗ của em nên lần nào cũng nhận điện thoại làm phiền của ông ta."
Lâm Thiên Tây há to miệng, nói: "Không, anh không cảm thấy cậu ấy mất hết tính người."
"Anh của em tốt vô cùng." Cố Dương hít mũi: "Nếu anh ấy không đi tìm em, thì cũng không biết bây giờ em đang đợi ở đâu."
Lâm Thiên Tây nhớ lại, trước kia Cố Dương cũng đã nói, anh cậu nhóc tốt, lúc ấy không biết rõ người kia có chỗ nào "Vô cùng tốt", bây giờ đã biết nhóc con nói tới cái gì rồi.
"Cậu ấy cũng vì tránh ba em mới chuyển tới chỗ này sao?"
Cố Dương ném khăn giấy trong tay đi, nhìn cậu một cái: "Không phải, anh em không sợ ba em, còn có một vài chuyện khác..."
Cửa "Két" một tiếng bị mở ra, Tôn Thành đẩy cửa đi vào.
Lâm Thiên Tây và Cố Dương cùng nhau quay đầu nhìn hắn.
Tôn Thành nhìn họ, cất điện thoại vào trong túi, thờ ơ hỏi: "Hai người ăn xong rồi à?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng trước, như là chưa biết chuyện gì cả: "Ai mà chờ cậu chứ, nhận điện thoại của cậu đi, để cậu chết đói luôn." Nói xong thì bưng nồi vào bếp cho hắn.
Cố Dương có hơi ngoài ý muốn nhìn Lâm Thiên Tây, đi tới trước mặt Tôn Thành: "Anh ơi, không có chuyện gì chứ?"
"Ừm." Tôn Thành ngoài vẻ mặt hơi lạnh ra thì tất cả vẫn như thường, đây cũng không phải là lần đầu tiên ứng phó với Cố Chí Cường, việc chẳng đáng là bao.
Lâm Thiên Tây từ phòng bếp ra, kèm theo hai cánh tay vừa bị rửa ướt, nhìn Tôn Thành: "Ầy, có muốn đi đánh một ván không?"
Tôn Thành nhìn cậu: "Bây giờ?"
"Đúng, bằng không thì chui rúc ở chỗ này chán biết bao chứ?" Lâm Thiên Tây đi tới cửa, kéo cửa ra: "Dẫn theo Cố Dương luôn, đi."
Tôn Thành liếc Cố Dương một cái: "Đi không?"
Cố Dương gật đầu.
"Vậy đi thôi." Hắn bị cú điện thoại này làm phiền lòng, thật đúng là không muốn ở trong nhà.
Lâm Thiên Tây cũng nghĩ tìm vài việc để đánh lạc hướng, lúc xuống lầu chỉ bận ngắm Tôn Thành, không biết hắn sống thế nào trong những năm mà Cố Dương nói, nghĩ tiếp thì lại cảm thấy rất khó chịu, dù sao cũng muốn kéo hắn đi ra ngoài, không muốn để hai anh em ở trong nhà càng bức bối.
Cố Dương đi ra, cảm xúc đã hòa hoãn không ít, đi phía sau hỏi: "Hai anh muốn đi đâu đánh vậy?"
Lâm Thiên Tây nói: "Ngay đằng trước, chỗ bọn anh hay đi."
"Ừ," Tôn Thành nói: "Chỗ cũ."
Lâm Thiên Tây nghe thấy ba chữ này thì lập tức quay đầu nhìn hắn một cái.
Trước kia chỉ coi nơi đó là chỗ cũ với Tần Nhất Đông thôi, không ngờ có ngày chỗ đó lại sẽ trở thành chỗ cũ của hai người họ.
"Thế nào?" Tôn Thành thấy cậu nhìn hắn.
"Không có gì." Lâm Thiên Tây quay đầu đi tiếp.
Dương Duệ cầm khăn lau từ tiệm tạp hóa sát vách đi ra, đúng lúc gặp phải họ đang đi tới.
"Biết ngay là hôm nay các cậu sẽ tới mà," Anh nói: "Cái bàn này anh đã lau sạch cho hai cậu rồi đấy."
"Vất vả rồi, ông chủ Dương." Lâm Thiên Tây cười cười.
Dương Duệ nhìn Cố Dương: "Bé đẹp trai này là ai vậy?"
"Em của em đó." Lâm Thiên Tây quay người kéo Cố Dương qua: "Vẫn