Chương 51: Cậu đánh là vì tôi
Edit: mienemenguyen
Lâm Thiên Tây bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc: "Thảo nào bảo bọn em luyện bi-a. Thế mà thầy cũng chẳng chịu nói tiếng nào, làm gì có thi đấu như thế chứ."
"Tôi thấy cô gái xinh đẹp hôm nọ đến tìm Tôn Thành nói rất đúng nên mới để em đi đánh một trận, nhưng sợ em lần đầu lên sân thi đấu sẽ thấy áp lực nên tôi cũng không dám nói thẳng, cơ mà em thấy chưa, quả nhiên là một phát thăng hạng luôn!" Giọng điệu Ngô Xuyên nghe rất đắc ý, nhẹ nhàng đưa người vào top 50, đương nhiên phải đắc ý rồi.
Lâm Thiên Tây "Chậc" một tiếng, vẫn không thấy vui vẻ gì: "Em thích đánh bi-a là thật, nhưng bây giờ thi đấu cái gì, em đã lớp 12 rồi."
Ngữ khí của Ngô Xuyên bỗng thay đổi: "Lâm Thiên Tây, tôi sắp nghi ngờ có phải em biến thành người khác rồi không, cái giọng điệu học sinh ngoan đó của em là thế nào vậy?"
Lâm Thiên Tây thở dài: "Không sao đâu, thầy sẽ quen dần thôi, không thì thầy có thể đi học hỏi lão Chu, thầy ấy khá là có kinh nghiệm."
"..." Ngô Xuyên trông như đã hết nói nổi trong giây lát, sau đó ông nói tiếp: "Thôi, không nhảm nhí với em nữa, tôi không suy xét em thì cũng phải xét đến Tôn Thành. Với lại tôi đã hỏi qua rồi nên cũng biết đến các em mới nhập học, còn chưa bắt đầu vào nội dung bài của lớp 12. Hai ngày nay thầy cô vẫn còn giảng bài thi hôm trước, đúng lúc thi đấu cũng diễn ra trong hai ngày, cho nên không ở lớp cũng không phải vấn đề gì lớn, em chỉ đang lo lắng vớ vẩn thôi."
Lâm Thiên Tây áp điện thoại di động vào tai, chân lại đá lề đường bên ngoài tiệm tạp hóa, cực kỳ chân thành nói: "Nhưng mà em muốn thi đại học, thi đấu có được cộng thêm điểm thi đại học không ạ?"
Giọng điệu của Ngô Xuyên như muốn nói "Tôi phục rồi": "Em đòi điểm tôi đến nghiện rồi phải không?"
"Thế là có cộng đúng không?"
"Không cộng!"
"A, " Lâm Thiên Tây nói: "Vậy em thi đấu làm gì?"
Làm lỡ chuyện học lại còn không cộng điểm, thế thì thành trở ngại cho việc thi đại học rồi, tại sao phải đánh chứ? Có muốn đánh cũng phải kiềm chế lại.
"Aiz, Lâm Thiên Tây này, " Ngô Xuyên cũng rất chân thành: "Thi đấu bi-a không cộng điểm thì đúng, nhưng mà em chạy nhanh, cho nên cũng có thể dùng điền kinh làm môn thể thao năng khiếu để tham gia thi đại học."
"Dạ?" Lâm Thiên Tây nắm được trọng điểm: "Thế thì em phải tập chạy mới đúng chứ?"
Ngô Xuyên bỗng nhiên hơi cuống lên: "Sao nói tới nói lui vẫn là thi đại học vậy, đừng nói là em muốn bỏ cuộc thi lần này đó?"
Lâm Thiên Tây nói: "Không được ạ?"
"Không được, Lâm Thiên Tây!" Ngô Xuyên vội nói: "Em suy nghĩ thêm đi, nghĩ cho kỹ vào, sáng mai tôi với em tới trường gặp nhau rồi nói được không? Tôi chỉ sợ em bốc đồng thôi, đây thật sự là cơ hội tốt, em lại có thiên phú, rất hiếm đó!"
Nghe tốc độ nói chuyện của ông, Lâm Thiên Tây cũng lo Trúc Đen sẽ bị xoắn lưỡi, bèn nhe răng cười: "Được thôi, em sẽ nói trực tiếp với thầy, để thầy không cảm thấy em bốc đồng nữa."
"Em..." Có lẽ Ngô Xuyên nghe được cậu vẫn muốn từ chối, nhưng ông không nói nên lời, tức giận cúp điện thoại.
Lâm Thiên Tây lại giơ chân đá vào lề đường, luồn tay vào tóc gãi gãi, một tay cậu cầm điện thoại mở WeChat ra, nhìn ảnh đại diện ngọn hải đăng kia nhưng không gửi tin nhắn, lại cất điện thoại đi rồi quay người khóa cửa tiệm cho Dương Duệ.
Thật sự không đúng lúc, tại sao phải thi đấu vào năm lớp 12 này chứ, cậu còn muốn học tập.
Bi-a có thể không động vào, thế nhưng học tập thì nhất định phải học, dù sao đây cũng là lối thoát duy nhất của cậu bây giờ.
Tôn Thành mở điện thoại di động lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Khương Hạo.
Đã đoán trước được đại khái nên sau khi đọc xong cũng không bất ngờ. Hắn vừa xem vừa đổ thức ăn cho chó vào chậu, Tom thì rên rỉ nhảy nhót dưới chân, hắn tiện tay xoa đầu nó một chút, đồng thời bấm vào tài khoản WeChat của "Bé ngoan Bát Trung".
Không có tin nhắn gì từ Lâm Thiên Tây.
Tôn Thành lướt lên lướt xuống một hồi, hình như cũng chẳng có gì để nhắn, có nên chúc mừng một tiếng không? Biết vậy thì nãy đã không bỏ đi, lẽ ra phải ở lại luyện bi-a với cậu thêm chút nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1
Hắn bấm bấm mấy cái, vừa định thoát WeChat thì Quý Thải nhắn tin đến.
[ Mấy thứ tôi gửi cậu có giúp gì được cho anh Tây không? ]
Tôn Thành đứng dậy rồi ngồi xuống ghế, dùng một tay gõ chữ.
[ Chưa thể nói có giúp được hay không, mới xem qua một chút. ]
Quý Thải nhanh chóng nhắn tiếp.
[ Có nghĩa là cậu ấy vẫn chưa biết phải không? Là tự cậu hỏi đúng không? ]
Tôn Thành không trả lời, nếu hắn không muốn nói chuyện thì sẽ dứt khoát không nói, người quen của hắn cũng đều biết, không cần thiết phải trả lời, nếu tiếp tục nhắn thì sẽ có chuyện.
Sau khi thoát WeChat, hắn phát hiện ra có một tin chưa đọc, bấm vào xem thì tin nhắn hiện lên là từ một số điện thoại không có tên, vẫn như trước, nội dung giống nhau ——
"Mày muốn ép tao đến chết phải không! Tao là ba mày mà mày dám đối xử với tao như thế! Mày là cái thá gì chứ! Cái thứ như mày..."
Tôn Thành lạnh lùng liếc qua, không thèm xem đoạn sau đã xóa tin nhắn, tắt điện thoại rồi tiện tay ném lên bàn nhỏ.
Thứ như hắn, thứ gì?
2
Mỉa mai thay khi đây lại là điều mà người làm cha mắng chửi con trai, thậm chí còn muốn nó phải có hiếu với mình.
Mà càng mỉa mai hơn nữa chính là hắn vẫn phải tiếp tục chịu đựng chuyện này, nếu không thì Cố Chí Cường sẽ lập tức tìm tới Cố Dương.
Tôn Thành ấn ấn huyệt thái dương, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn quay đầu nhìn qua.
Ba tiếng gõ, tiếng sau nhẹ hơn tiếng trước, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hờ hững của người đang đứng gõ cửa ngoài kia.
Tom đã chủ động chạy ra phía cửa, đây là thành thói quen rồi.
Tôn Thành đứng dậy rồi đi tới mở cửa. Người bên ngoài lắc lắc vai, dường như thấy khó chịu, đang định gõ cửa lần nữa thì quay đầu lại trông thấy hắn, thế là dừng lại không gõ nữa.
Trừ Lâm Thiên Tây ra thì còn có thể là ai.
"Đến báo tin vui?" Tôn Thành hỏi.
Lâm Thiên Tây nở nụ cười: "Cậu biết rồi à, vậy tôi không cần nói nữa."
"Biết, một gậy thăng hạng, rồi sao?" Tôn Thành vừa nói chuyện vừa tránh sang một bên.
Lâm Thiên Tây không đi vào, cậu sờ sờ mũi rồi nói: "Tôi định không thi đấu."
Tôn Thành nhìn qua: "Tại sao?"
Lâm Thiên Tây "Chậc" nhẹ một tiếng: "Không phải lúc, bây giờ đánh bi-a sẽ làm lỡ việc học, tôi còn phải thi đại học, đánh cũng không được cộng thêm điểm."
Tôn Thành dựa vào cửa nhìn cậu: "Không muốn đánh thật sao?"
Lâm Thiên Tây cau mày, sau đó cười cười: "Không được đâu ha."
Tôn Thành im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: "Khương Hạo nói đã đưa hết hai tờ chứng nhận tư cách dự thi cho cậu phải không?"
Lâm Thiên Tây nhớ ra, bèn cởi cặp sách trên vai xuống, mở khóa kéo, lấy ra hai tờ chứng nhận mà Khương Hạo đưa: "Đây này."
Tôn Thành rút một tờ ra rồi quay người nói: "Chờ chút."
Lâm Thiên Tây không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn đứng đực ra chờ, cũng quên luôn chuyện phải vào trong nhà.
Tôn Thành đến chỗ bàn nhỏ rồi ngồi xuống ghế, cầm bút nhanh chóng viết gì đó lên tờ giấy chứng nhận, sau đó vặn chặt bút lại, cầm tờ giấy đó đi ra cửa đưa cho cậu: "Tôi ký tên rồi, giao cho cậu, cậu có thể tự quyết định. Thật sự không muốn đánh thì xé đi, nhưng nếu muốn thì phải đích thân đưa lại cho tôi."
Lâm Thiên Tây cầm lấy nó, nhìn thấy chỗ ký xác nhận quả nhiên đã có hai chữ "Tôn Thành", lập tức phản ứng lại: "Cậu làm gì thế, cho tôi quyết định? Nếu tôi không đánh thì cậu cũng không?"
"Ừm." Tôn Thành nói: "Tôi không có nhu cầu đánh solo thăng hạng, cũng không có cộng sự để chơi hai chọi hai, vậy còn đánh cái gì nữa?"
"..." Lâm Thiên Tây có phần không hiểu: "Tôi đệt? Cậu không có nhu cầu?"
"Không, chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch của tôi, cho nên cậu tự quyết định đi, tôi xem cậu quyết như thế nào."
Lâm Thiên Tây suy nghĩ một hồi, lại sờ mũi một hồi, cảm giác có chỗ không đúng: "Tự dưng tôi đắn đo quá, chuyện gì xảy ra thế nhỉ, sao tôi có cảm giác như... Cậu đánh bi-a là vì tôi?"
2
Tôn Thành nhìn cậu mấy giây, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó hắn kéo cửa đóng lại, nói vọng ra từ bên trong: "Không tiếp đãi miệng lẳng lơ. Không có việc gì thì cậu đi được rồi, tôi làm bài."
"Đệt?" Lâm Thiên Tây đứng trước cửa nhếch miệng, nghĩ thầm công nhận câu đó lẳng lơ thật, tại sao người ta phải chơi bi-a vì mình chứ, tự luyến quá.
Cậu nhét lại giấy chứng nhận vào cặp, đeo nó lên lưng rồi đi xuống cầu thang.
Đúng là vừa rồi khi nhận được tờ chứng nhận có chữ ký kia, cậu thật sự đã do dự, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình phải chơi thôi.
Mà Tôn Thành cũng thật sự không hỏi thêm nữa, hoàn toàn giao cho Lâm Thiên Tây quyết định.
Sáng hôm sau, hắn vẫn đi học như thường lệ. Từ phía xa xa, lúc còn chưa tới cửa tiệm tạp hóa của Dương Duệ, hắn đã nhìn thoáng qua gian phòng bi-a kia.
Hẳn là hôm qua Lâm Thiên Tây đã khóa cửa, mà bây giờ cửa lại mở, một người mặc đồng phục trắng xanh đeo cặp sách bước vào trong rồi đi đến gian tạp hóa bên cạnh.
Cách khá xa nhưng Tôn Thành vẫn có thể nhận ra, đó là Tần Nhất Đông, chắc là đến tìm Dương Duệ.
Hôm qua Dương Duệ không có ở đây, hôm nay lại mở cửa sớm, bây giờ anh đang ngồi ăn sáng trong tiệm, nghe thấy tiếng "Anh Duệ" thì ngẩng đầu lên, trông thấy Tần Nhất Đông đi vào thì chào hỏi: "Mới sáng sớm đã đến chỗ anh rồi, có việc gì à?"
Tần Nhất Đông móc một xấp tiền nhăn nhúm bọc bằng giấy ra từ trong túi rồi đưa qua: "Hôm qua em đi vội quá nên mua đồ quên trả tiền, tiền đây, anh đưa cho cậu ta giúp em."
"Cho ai? Lâm Thiên Tây?"
"Chứ còn ai nữa, hôm qua cậu ta trông tiệm, em tới mua đồ, đương nhiên là phải trả cho cậu ta rồi. Mười bốn nghìn rưỡi đây, không thiếu đồng nào, để cậu ta về tự đối chiếu sổ sách với anh." Tần Nhất Đông cuộn xấp tiền lại rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ nơi anh đang ăn sáng.
Dương Duệ vừa nhai dưa muối vừa nói: "Mười bốn nghìn rưỡi đúng không, anh xem sổ thấy nó ghi tên mình vào rồi, cưng khỏi đưa."
"Em cần cậu ta trả chắc?" Tần Nhất Đông bỗng tức giận, mặt y đỏ bừng: "Cậu ta nghèo đến mức nào mà còn không tự biết sao? Em mua đại cái gì đó, bao nhiêu cũng được, anh đưa cho cậu ta giúp em."
Nhìn thấy y như vậy, Dương Duệ đoán chắc hôm qua đã ầm ĩ không vui, anh ngắt lời: "Hôm qua cậu tới lúc nó đang đánh bi-a?"
"Ừm." Tần Nhất Đông nói thầm: "Lớp 12 rồi, chơi thì chơi cho đàng hoàng đi, nói không chừng còn có thể kiếm sống được, ở đây chơi cái gì..."
"Người ta không có ý định kiếm sống." Dương Duệ nói: "Chắc cậu chưa biết, Lâm Thiên Tây nói muốn thi đại học đấy."
Tần Nhất Đông sửng sốt một lúc, sau đó lại đẩy cuộn tiền trên bàn: "Kệ cậu ta, bây giờ điểm của các trường tư cũng không thấp, học phí lại đắt nữa, cậu ta chém gió cái gì chứ, tiền đưa cậu ta, em đi đây."
Dương Duệ đúng lúc trông thấy Tôn Thành ngoài cửa, bèn kêu lớn một tiếng: "Tôn Thành!" Kêu xong thì cầm cuộn tiền trên tay lên, "Đúng lúc lắm, không cần anh đưa."
Tôn Thành đi từ xa tới, suýt chút nữa đã đi ngang qua, chợt nghe thấy giọng nói của Dương Duệ, hắn bèn đứng lại ở ven đường.
Dương Duệ cầm cuộn tiền đi ra: "Cậu đưa cái này cho Lâm Thiên Tây." Anh vừa nói vừa định bóc lớp giấy bên ngoài đưa tiền trực tiếp cho hắn.
Tần Nhất Đông theo chân anh chạy ra từ trong tiệm tạp hóa, nói: "Cứ để vậy rồi đưa đi anh Duệ, em sợ lỏng quá tiền rơi mất, anh đừng xé giấy ra."
Dương Duệ nghe vậy thì không xé nữa, sau đó đưa cuộn giấy cho Tôn Thành: "Cầm đi, dù sao thì ngày nào hai đứa cũng ở cùng nhau."
Tôn Thành nghe Tần Nhất Đông nhắc đến thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, vốn không muốn nhúng tay vào, huống chi Lâm Thiên Tây còn nói là tự cậu nợ, thế nhưng Dương Duệ lại nháy mắt với hắn, anh lặng lẽ liếc Tần Nhất Đông phía sau rồi thấp giọng nói: "Tên nhóc kia hơi nhạy cảm, chiếu cố nó một chút."
Hắn bất đắc dĩ cầm lấy rồi nhét vào túi quần, không nói gì.
Dương Duệ trở về tiệm tiếp tục ăn sáng.
Ngay lúc Tôn Thành định đi, Tần Nhất Đông lại bước thẳng tới trước mặt hắn, thế là hắn dừng chân lại.
"Chuyện hôm qua như vậy, thật ngại quá." Tần Nhất Đông nói chuyện mà vẻ mặt hơi mất tự nhiên, dù sao cũng chẳng thân quen: "Tôi chỉ muốn xem thử trình độ của cậu nên mới rủ cậu đánh một trận chứ không có ý gì khác, có lẽ lúc đó giọng điệu của tôi không tốt lắm."
Tôn Thành đi về phía trước: "Cậu muốn xem trình độ của tôi lúc nào cũng được, tôi chờ."
Tần Nhất Đông còn chưa tìm được lời để nói tiếp thì hắn đã đi rồi.
Khi đến trường vẫn chưa tới giờ truy bài.
Tôn Thành vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Lâm Thiên Tây ngồi ở hàng cuối cùng, cậu mặc áo thun trắng tay