Chương 54: Có thể là do tôi uống nhiều rồi.
Edit: NCX
Ngô Xuyên tay trái ôm cúp, dưới nách kẹp giấy chứng nhận giải thưởng, tay còn lại cầm hai phong bì màu trắng, lúc bước ra khỏi cửa chính đấu trường, dưới chân lâng lâng như bay.
Trận thi đấu kết thúc, sau khi hai vị quán quân chạm cơ chúc mừng thì rời sân, ông chạy ra hành lang mới trông thấy bọn họ.
Lâm Thiên Tây dựa lưng vào lan can, bấy giờ rời sân đấu mới có cảm giác mình đã giành quán quân, vừa nãy ở bên trong hoàn toàn chỉ là dốc hết sức đánh một gậy, không hề có ý niệm gì khác trong đầu, sau khi thắng rồi, nếu không phải trong nháy mắt đó cơ chạm cơ với Tôn Thành, cậu cũng cảm thấy không chân thực lắm.
Cậu nhìn sang bên cạnh: "Này, nếu như vừa nãy một gậy của tôi đánh không trúng thì làm sao?"
Tôn Thành dựa vào lan can, hai người vai kề vai đứng cạnh nhau, lông mày rạch một đường của hắn giật giật: "Thì thua, dù sao tôi không có nhu cầu, thua cũng là cậu thua."
"...." Lâm Thiên Tây thầm nghĩ lại bắt đầu cứng nhắc rồi, cậu nhếch miệng đáp trả lại hắn một câu: "Nhìn cậu trải đường cho tôi như thế, tôi không nỡ thua."
Tôn Thành liếc cậu, cũng nhếch miệng: "Phải vậy không?"
"Đúng vậy."
"Hai em ở đây à!" Ngô Xuyên đi tới trước mặt, đưa hai phong bì trắng trong tay đến: "Nào, đây là phần thường của các em."
"Gì vậy ạ?" Lâm Thiên Tây vươn tay nhận lấy một cái, xé miệng phong bì ra, bên trong lộ ra một xấp tiền mỏng màu đỏ: "Tiền?" Cậu kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới, "Thi đấu mà còn có tiền á?"
Tôn Thành đứng bên cạnh cũng xé rồi nhìn thoáng qua, lại nhìn sang cậu: "Cậu ngốc à? Thi đấu đương nhiên là có tiền."
Ngô Xuyên cười nói: "Cái này đã là gì, phạm vi cuộc thi lần này không lớn, phần thưởng của quán quân chỉ có mỗi người một ngàn, sau này nếu tham gia những trận thi đấu lớn hơn, tiền thưởng mới nhiều."
Lâm Thiên Tây cất phong bì vào trong túi, "chậc" một tiếng: "Giờ em mới biết chơi bi-a còn có thể kiếm tiền."
"Gọi em đến đây đánh từ lâu rồi mà em chẳng chịu đến." Ngô Xuyên ôm giải thưởng xuống lầu trước, hăm hở bảo: "Hai em về tự khen thưởng mình thật tốt đi, tôi về trường báo tin tốt trước đã."
1
Lâm Thiên Tây đứng thẳng, định đi thay trang phục thi đấu trên người, đột nhiên lại hỏi Tôn Thành: "Cậu định dùng số tiền này như thế nào?"
Tôn Thành nói: "Chắc là cho Cố Dương, cậu thì sao?"
Lâm Thiên Tây cười cười: "Chưa nghĩ ra, đối với tôi mà nói đây là một số tiền lớn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thành cũng đang định đi thay quần áo: "Vậy cậu nghĩ thật kỹ đi."
Đột nhiên có người đá vào cửa nơi thi đấu chính rồi đi ra ngoài.
Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, là Đặng Khang, La Kha đi theo đằng sau muốn kéo cậu ta nhưng không giữ chặt được. Lúc đi ra cậu ta còn liếc xéo qua chỗ này, sắc mặt xanh lét, nhìn cậu trước, lại nhìn sang Tôn Thành, sau đó rời đi không hề ngoảnh lại.
"Thấy cậu ta như vậy thì tôi thoải mái rồi." Lâm Thiên Tây cong miệng cười cười, nói được làm được, đánh gục cậu ta xong, bây giờ rất thoải mái.
Tôn Thành không lên tiếng, coi Đặng Khang như không khí.
"Lâm Thiên Tây."
Lâm Thiên Tây đã ra ngoài, nghe thấy có người gọi mình thì xoay người lại.
La Kha đuổi đến, cầm điện thoại trong tay: "Tôi có thể add WeChat của cậu không?"
"?" Lâm Thiên Tây còn tưởng y có việc gì, kết quả lại là thêm WeChat, khó hiểu hỏi: "Để làm gì?"
Tôn Thành đứng đằng trước nhìn.
La Kha đeo kính mắt, mặc âu phục, dáng đứng rất có khí chất, y bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào, chỉ cười một tiếng: "Cậu đánh rất hay nên muốn kết bạn với cậu."
Lâm Thiên Tây vô thức liếc Tôn Thành một cái, người giành quán quân cũng chẳng phải chỉ có mình cậu: "Cậu muốn làm bạn với tôi?"
"Ừm," La Kha hỏi: "Có cơ hội này không?"
Lâm Thiên Tây nhìn y một lúc, sau đó cười cười xoay người rời đi: "Tôi không dùng WeChat."
La Kha nghe xong thì biết ngay là cậu mượn cớ, có hơi xấu hổ, lại nhìn sang Tôn Thành rồi gật đầu một cái.
Tôn Thành không nói gì, giống như không hề có ai ở hiện trường, hắn cởi một cúc áo sơ mi thít chặt cổ, cũng xoay người đi.
Trước đây cũng không phải Lâm Thiên Tây chưa từng được người ta xin WeChat, chẳng qua bình thường toàn là con gái, cậu lại chưa cho ai bao giờ nên cũng không để ý lắm.
Cậu thay quần áo xong ra cửa chính trước, đi đến bên ven đường quay đầu lại chờ Tôn Thành, đột nhiên Khương Hạo xuất hiện trước mặt.
"Lâm Thiên Tây," Khương Hạo mở miệng lập tức hỏi: "Hôm nay pha cuối cùng sao mà cậu đánh vào được thế? Tôi còn chưa từng gặp người đánh được như vậy."
Lâm Thiên Tây xỏ tay trong túi quần, cố ý nói: "Cậu muốn tôi dạy cho cậu à? Cũng được thôi, lặp lại câu trâu bò kia trên khán đài của cậu một lần, tôi sẽ dạy."
Gương mặt Khương Hạo đã có phần mất kiên nhẫn, ánh mắt lóe lên đến mấy lần, song vẫn nói: "Cậu trâu bò nhất được chưa, chuyện khác tôi không đề cập tới, nhưng trận đấu hôm nay thì tôi phục, trước đây là tôi có thành kiến, cậu đừng để ý."
Lâm Thiên Tây dò xét cậu ta một hồi, cũng không ngờ là cậu ta sẽ nói như vậy, không khỏi cười: "Được, tôi bỏ qua cho cậu."
Không nghĩ rằng tham gia có một trận thi đấu mà còn thu phục được cậu ta luôn.
Vừa khéo Tôn Thành thay xong quần áo đi ra, trên người lại mặc áo thun đen như thường ngày, đúng lúc nghe được câu này thì liếc hai người bọn họ một cái.
Khương Hạo thấy hắn ra, dường như hơi xấu hổ, chuyển chủ đề bảo: "Tôi nói với Vương Tiếu rồi, ba người bọn họ bảo là sẽ tìm một quán ăn để chúc mừng hai cậu, địa chỉ cũng đã gửi tới, đi không?"
Tôn Thành nhìn sang Lâm Thiên Tây: "Đi không?"
2
Lâm Thiên Tây đá văng hòn đá nhỏ bên chân, cười nói: "Ba đứa kia chỉ có bản lĩnh nhất ở chuyện này, đi, hôm nay tôi rất vui."
Khương Hạo mở địa chỉ trong điện thoại ra: "Vậy đi thôi."
Bọn Vương Tiếu tan học xong thì đi tìm địa điểm ăn, không hề có gì mới mẻ, vẫn là quán nướng.
Ba đứa phân công tác nghiệp, một đứa gọi đồ ăn, một đứa mang bia, một đứa mở bia, vô cùng bận bịu, vừa hay Lâm Thiên Tây cũng đến.
"Quán nướng chỗ này chỉ dựa vào các cậu mà chống đỡ thôi." Cậu bước vào cửa là lập tức phỉ nhổ.
Vương Tiếu buông menu, đứng dậy vỗ tay cho cậu, "Nhiệt liệt hoan nghênh quán quân bi-a anh Tây!" Vừa hô xong thì thấy mặt Tôn Thành, lại vỗ tay đốp đốp, "Nhiệt liệt hoan nghênh quán quân bi-a Thành gia!"
Lâm Thiên Tây thấy người ở các bàn khác trong quán đều nhìn qua chỗ này bèn bước đến đánh vào tay nó: "Mẹ nó bớt dở người lại, muốn người ta cười chết cậu à?"
Vương Tiếu rụt tay về, chuyển ghế cho cậu, lại chuyển thêm một cái ghế ngay bên cạnh cho Tôn Thành, hai quán quân đương nhiên phải ngồi cạnh nhau.
Lâm Thiên Tây ngồi xuống, tay phải để trên đầu gối cử động hai cái.
Tôn Thành ngồi bên cạnh cậu, nhìn thấy thì hỏi: "Còn cần đá không?"
"Hả?" Lâm Thiên Tây nhìn theo ánh mắt hắn xuống tay mình mới hiểu ra là hắn hỏi còn cần đá lạnh chườm nữa không, cầm bia Tôn Khải vừa rót nói: "Không cần phiền phức, cái này cũng lạnh rồi."
Tôn Thành nhìn thoáng qua, không hỏi nữa.
Khương Hạo đi vào thấy hai người đã ngồi cạnh nhau thì ngồi xuống gần đó.
Vương Tiếu tràn đầy phấn khởi đưa xiên nướng cho hai người bọn họ: "Hai người chơi thuận lợi thế, đi một chuyến đã giật giải quán quân về rồi."
Khương Hạo nói: "Thuận lợi cái con khỉ, cậu không ở hiện trường nên không thấy, pha cuối cùng kích thích vãi chưởng."
"Có anh Tây ở đó yên tâm cực luôn." Vương Tiếu đã chân chó đến mức không thể tự kiềm chế.
Khương Hạo thấy nó vẫn không hiểu được, bèn miêu tả tại hiện trường trận thi đấu, mấy chuyện khác thì cậu ta ko biết, nhưng Trúc Đen ở bên cạnh sốt sắng đến mức muốn cào lỗ tai, cho nên đó hoàn toàn là sự thật.
Tự mình chơi là một cảm giác, nghe người khác kể lại thì lại là một cảm giác khác, Lâm Thiên Tây cắn xiên thịt nói: "Bị nhiều người chú ý như vậy rất kích thích."
Tôn Thành cầm cánh gà nhìn cậu: "Sau này nếu cậu thắng nữa, sẽ càng có nhiều người chú ý."
Lâm Thiên Tây cong khóe miệng cười cười: "Như tên La Kha kia hôm nay sao?"
Lông mày Tôn Thành khẽ nhướng, hắn nhớ tới chuyện người nọ muốn xin WeChat cậu: "Ừm, gần như thế."
Vương Tiếu nghe Khương Hạo miêu tả xong thì đưa bia đến trước mặt