Edit: NCX
Chương 63: Môi lấp kín môi cậu
Lâm Thiên Tây trầm mặc ít nhất cũng mất khoảng ba đến bốn giây, thấp giọng chửi một câu: "Đệt..."
Vừa nghiêng đầu thì người nọ đã ra ngoài rồi, không nói thêm lời gì nữa.
Các môn tự nhiên sắp bắt đầu thi, Vương Tiếu quay xuống thấy cậu về, lấy làm lạ hỏi: "Anh Tây, vừa nãy anh làm bài được không?"
Lâm Thiên Tây ngồi xuống, không trả lời nó, cầm bút trong tay, dường như không nghe thấy nó nói gì.
Âm thanh kéo ghế vang lên bên cạnh, Tôn Thành quay về, mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa ra từ người hắn.
Lâm Thiên Tây không nhìn hắn, ngón tay nghịch nghịch nắp bút, nhìn quanh phòng học như thể không có chuyện gì, ép buộc bản thân đừng quan tâm tới tin tức nghe được trong WC nữa, tập trung làm bài thi trước.
Sau đó thi xong kiểu gì, hình như cậu cũng không biết.
Cậu chỉ biết là mỗi một đề mình đều đã thật sự nghiêm túc đọc, có thể đặt bút xuống đều đã thật sự nghiêm túc làm, mãi đến khi tiếng chuông reo, lúc nộp bài thi lên cũng chưa từng phân tâm.
Bàn cậu bị đụng nhẹ một cái, là Tôn Thành đã đẩy bàn hắn về vị trí ban đầu, chỗ ngồi lại ở bên cạnh cậu.
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi, có thể chăm sóc Tom không?"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, Tôn Thành đang nhìn cậu.
Cậu đứng lên, nặng nề gật đầu: "Được, tôi chăm sóc." Nói xong thì cầm lấy cặp sách, dứt khoát rời khỏi phòng học.
"Ơ anh Tây, sao lại không chờ người ta nữa rồi!" Vương Tiếu vội vàng gọi, đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
"Cạch" Một tiếng va chạm bi nặng nề vang lên.
Lâm Thiên Tây nhắm chuẩn bi cái, cúi người xuống mặt bàn rồi đẩy cơ, ra sức đánh mạnh vào bi, cặp sách quăng ở bên cạnh.
Cậu không đến chỗ của Dương Duệ, nửa đường rẽ bừa vào một phòng bi-a chưa từng đến, từ lúc bước vào đến giờ vẫn liên tục đánh một mình.
"Nhóc đẹp trai, chỉ có mình cậu đến thôi à?" Anh nhân viên phục vụ trẻ trong phòng bi-a đứng đằng sau hỏi.
"Chỉ mình tôi." Lâm Thiên Tây lại đẩy mạnh cơ ra.
"Lạch cạch", bi lăn vào lỗ.
"Vậy thì nhàm chán cỡ nào chứ, có muốn tìm người chơi cùng không? Chỗ này của bọn tôi ai cũng biết chơi bi-a, một giờ mười tệ, cũng không đắt lắm đâu." Anh trai diện áo sơ mi trắng phối với áo vest đen, dáng vẻ mang đến cảm giác lúc nào cũng sẵn sàng lên bàn đánh bi-a, ra sức chào hàng dịch vụ cùng chơi bi-a của bọn họ.
"Không cần," Lâm Thiên Tây cầm cơ đổi góc độ: "Mẹ nó tôi không cần người chơi cùng."
Anh trai đến gần hơn một chút, bảo: "Không thì tôi chơi với cậu nhé, chắc chắn sẽ thú vị hơn cậu chơi một mình."
Lâm Thiên Tây nhìn anh ta, đứng thẳng dậy cà lơ phất phơ hỏi: "Anh? Anh có luyện phối hợp tay trái tay phải được không? Có thể kiến tạo cho tôi không? Có thể một cơ sạch bàn không?"
Anh trai bị một tràng câu hỏi này làm cho ngẩn người: "Không có, nhóc đẹp trai à, luyện bi-a với cậu yêu cầu nhiều như vậy hả?"
"Không thì đừng tới, đã nói tôi mẹ nó không cần." Lâm Thiên Tây cúi thấp người, lại "cạch" một tiếng đẩy cơ ra.
Bi trên bàn gần như đã sắp hết sạch, anh trai mặt mũi xám xịt đi rồi.
"Bi này, Higgins...." Lâm Thiên Tây đánh một bi, đi vài bước đổi góc độ, lại cúi người đánh một bi: "Bi này, Selby... Không sao, anh Tây, sau này mày luyện một mình cũng được."
Sau này người luyện cùng và cộng sự đi mất rồi, sẽ không ai cho cậu xem những trận đấu bi-a của cao thủ thế giới nữa. Không cần chơi cùng người khác, không cần người luyện cùng, một mình cậu cũng được.
Dù có luyện cùng kiểu gì cũng không ai có thể bằng người kia.
"Ai ôi, kia là anh Tây à."
Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy, trông thấy mấy tên côn đồ đi từ ngoài cửa vào, đứa đi đầu nhuộm tóc màu vàng, dáng vẻ lưu manh đi đến chỗ cậu.
"Sao lại không để ý người ta hả anh Tây? Không lăn lộn cũng không cần làm như không quen biết thế chứ?" Tóc vàng vẫn còn cố tìm chuyện để nói.
"Đừng để ý đến tao," Lâm Thiên Tây đáp: "Mẹ nó bây giờ tâm trạng của tao rất không tốt."
"Đệt, hung dữ như vậy cơ à?"
Lâm Thiên Tây đá văng chiếc ghế nhựa vướng víu bên cạnh, nắm lấy cơ đi tới trước mặt bọn chúng.
Thế mà tóc vàng lại tránh sang một bên như phản xạ có điều kiện, giống như đã từng nếm phải thân thủ của cậu.
Lâm Thiên Tây đè thấp cơ, "cạch" một tiếng đánh xong một bi cuối cùng, sau đó quăng cơ lên bàn, cầm cặp sách lên rời khỏi phòng bi-a ngay tức khắc.
Trời đã tối đen như mực, cũng không rõ rốt cuộc cậu đã ở trong phòng bi-a bao lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu rẽ vào một tiệm tạp hóa, mua một bao thuốc rồi bước ra ngoài, đi đi lại lại một hồi, lại đi về hướng tòa nhà cũ.
Lâm Thiên Tây dừng lại không đi nữa, châm điếu thuốc lên rồi nhét vào miệng, xoay người đi về hướng nhà mình.
Điện thoại trong túi quần chợt rung, cậu vừa đi vừa lấy ra, liếc một cái, là Vương Tiếu gọi tới, vốn dĩ cậu không muốn nghe, nhưng sợ cúp rồi sẽ bị gọi liên tục, cuối cùng vẫn bắt máy.
"Alo anh Tây, không phải anh cực kỳ quan tâm điểm thi giữa kỳ à, sao hôm nay lại chạy nhanh thế? Thi xong là bắt đầu mặc kệ không quan tâm luôn rồi hả?"
Lâm Thiên Tây ngậm thuốc lá, hỏi: "Cậu biết anh bao nhiêu điểm không?"
"Hả? Em không biết."
"Vậy cậu nói cái rắm." Lâm Thiên Tây cúp điện thoại.
Tiếng cúp máy "tút tút" vang lên, Vương Tiếu chen vào bên cạnh chỗ Tiết Thịnh đang ngồi ở quán ăn vặt, "alo alo" mấy tiếng vào trong điện thoại mới xác định là cậu cúp thật rồi, nó quay ra bảo: "Thành gia, không có cách, cứ tưởng là nói cái này thì sẽ gọi được anh Tây đến, vừa nói câu đầu đã cúp máy luôn rồi."
Tôn Thành ngồi ở đối diện, điện thoại đặt trước mặt, màn hình chưa từng sáng lên: "Ừm."
Khương Hạo ngồi bên cạnh hắn, vừa ăn xong một bát mì, quay sang hỏi: "Rốt cuộc là sao thế, có phải cậu với Lâm Thiên Tây có mâu thuẫn không?"
"Mâu thuẫn gì cơ?" Tôn Khải xen vào hỏi.
"Không." Tôn Thành cầm điện thoại di động của mình rồi đứng lên: "Tôi còn có chút việc, về trước đây."
Khương Hạo nhìn bóng dáng cao ráo chân dài rẽ vào khúc ngoặt, thoáng cái đã không thấy đâu, cậu ta lẩm bẩm: "Càng nhìn càng thấy hai người bọn họ có vấn đề."
3
Một tay Tôn Thành dúi điện thoại vào trong túi quần, gần như trầm mặc khoảng mười phút cả đoạn đường, lúc đi qua tiệm tạp hóa của Dương Duệ mới dừng lại.
Gian phòng bi-a sát vách không có ai.
Dương Duệ thò đầu từ trong tiệm tạp hóa ra hỏi: "Tìm Lâm lưu manh hả?"
"Cậu ấy đã tới sao?" Tôn Thành hỏi.
Dương Duệ lắc đầu: "Không tới, hôm trước gặp có một lần, trông như thất tình ấy." Nói đến đây, anh cười với Tôn Thành một cái, "Tôi còn trêu nó."
Tôn Thành gật đầu, đi dọc theo con đường phía trước, tay sờ vào trong túi lấy điện thoại.
Hắn không ngờ rằng khi mình nói phải đi, phản ứng của Lâm Thiên Tây lại như thế, cách phản ứng này của cậu thật sự khiến hắn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Lúc đi đến bên ngoài tòa nhà cũ, hắn móc điện thoại ra mở WeChat lên, nhìn cái tên "Bé ngoan" kia rất lâu, cuối cùng vẫn cất máy đi.
Lâm Thiên Tây, cũng chỉ có cậu. Hắn thầm nghĩ, đã làm cho hắn nhìn không thấu.
Cả phòng ngập tràn mùi khói thuốc.
Lúc Lâm Thiên Tây mở mắt nhìn thời gian trên điện thoại đã là buổi sáng, bao thuốc lá mua tối ngày hôm qua đã sắp hút gần hết.
"Làm gì đây, con mẹ nó mày lại sa đọa như vậy, còn gì là bé ngoan Bát Trung nữa..." Cậu tự giễu, rút hai điếu thuốc còn sót lại ra rồi ném bao thuốc vào sọt rác, bò dậy từ trên giường, vừa thay quần áo vừa vào trong WC vệ sinh cá nhân.
Để thể hiện bản thân không thèm quan tâm chút nào, miệng cậu còn ngâm nga hát.
Cứ hát như thế cả đoạn đường đi tới trường, đến khi tới cửa sau lớp học thì không hát nữa.
Cậu đứng tại chỗ, lấy lại tinh thần rồi mới bước vào cửa.
Tôn Thành không có ở trong lớp.
Lâm Thiên Tây đi tới chỗ ngồi, đưa mắt nhìn vào chỗ trống bên cạnh.
Mới chỉ có Tôn Khải đến, nó ở phía trước chào hỏi cậu: "Anh Tây, đi học mới được gặp anh, anh đừng nhìn nữa, Thành gia chưa đến đâu, chắc chắn là lại xin nghỉ phép đó, tối qua bảo có việc xong đi về trước luôn."
"Mẹ nó ai thèm nhìn." Lâm Thiên Tây mím môi ngồi xuống, thầm nghĩ cũng phải đi rồi, quả thực là có rất nhiều việc.
"Sao quầng thâm mắt của anh lại đen hơn thế, tối qua không ngủ hả?" Tôn Khải hỏi.
"Bớt nói nhảm lại, anh đi chạy bộ." Cậu để cặp sách xuống rời khỏi phòng học, đi ra sân tập.
Gần đây thời tiết trở lạnh, gió ngoài sân tập lùa cả vào tóc cậu lúc tập chạy.
Lâm Thiên Tây chạy qua chạy lại mười vòng, cũng bị gió lùa qua lùa lại mười lần, tỉnh táo hơn hẳn.
Hôm nay Ngô Xuyên không có ở đây, cậu chạy một mình rồi tự ghi nhớ thành tích.
Lúc luyện tập trên sân, cậu nghĩ không sao cả, đây không phải là rất tự giác sao, chứng tỏ rằng sau này nếu cậu chỉ còn một mình cũng có thể tiếp tục nỗ lực theo đuổi mục tiêu như bình thường.
Đến buổi chiều Tôn Thành mới chuẩn bị đi học, lúc ra ngoài còn đặt một túi hành lý trên chiếc bàn trước cửa.
Hắn cầm điện thoại, vừa đi vừa xem, Cố Dương gửi WeChat tới, bây giờ mới đọc.
[ Anh ơi, chuẩn bị xong hết chưa, em đang chờ đó. ]
Tôn Thành trả lời vô cùng qua loa.
[ Không có gì nhiều phải chuẩn bị, chỉ có vài bộ quần áo thôi. ]
Bước vào cổng trường, hắn đi thẳng về hướng tòa giáo vụ, lên cầu thang tới văn phòng giáo viên tìm lão Chu.
"Lâm Thiên Tây!" Từ Tiến từ xa gọi.
Tôn Thành nhìn qua văn phòng, Lâm Thiên Tây mặc áo dài tay, quần jeans, lười biếng đứng trên hành lang, hình như trong tay còn kẹp một điếu thuốc, bị Từ Tiến gọi lại, cậu trở tay dập thuốc, ngay sau đó thì bị gọi vào trong văn phòng.
"Em được đó." Vừa bước vào trong văn phòng, Từ Tiến đã mở miệng nói.
Lâm Thiên Tây đi theo sau ông vào, cho rằng mình hút thuốc bị bắt tại trận, bèn vung vung tàn thuốc dính trên tay bảo: "Là sai lầm, ngoài ý muốn thôi, rất lâu rồi em chưa làm chuyện này, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến học tập đâu, thật luôn."
"Chuyện gì cơ?" Từ Tiến đang đứng bên bàn làm việc, cầm bài thi nhìn cậu.
"..." Lâm Thiên Tây hỏi lại: "Thầy đang nói chuyện gì cơ?"
"Tôi nói lần thi giữa kỳ này của em đó!" Từ Tiến rút ra một tờ bài thi: "Em khá lắm, vậy mà thật sự vào được top 30."
Lâm Thiên Tây thoáng chốc sững sờ: "Thật ạ?"
"Thật, nhưng rất nguy hiểm, vừa vặn đứng thứ ba mươi, bằng điểm với hai người nữa, cũng cùng thứ hạng, nếu không phải đề toán của tôi có một câu để em đoán trúng, em cũng không thể được." Từ Tiến hừ mũi nói.
"Sao lại nói là em đoán trúng?"
"Quá trình giải đề không có, chỉ có mỗi đáp án, không phải đoán mò thì là gì?"
"...." Được rồi, Lâm Thiên Tây cạn lời, đoán mò thì đoán mò vậy.
Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cậu thật sự đã lọt vào được top 30, thế mà cũng không hề kích động.
Lâm Thiên Tây xoay người ra khỏi văn phòng.
"Bài thi này của em..." Từ Tiến vẫn còn muốn phân tích cho cậu làm thế nào mà điểm cậu cải thiện được, vừa ngẩng đầu thì người đã thoáng cái đi mất.
Lâm Thiên Tây rời khỏi văn phòng được mấy bước, trước mặt là đôi chân dài, cậu ngẩng lên, nhìn thấy Tôn Thành mặc áo dài tay màu đen đi tới.
"Vào top 30 rồi?" Hắn hỏi.
Lâm Thiên Tây nhìn mặt hắn, nhếch môi cười cười: "Ừm, có cậu dạy thì sao tôi lại không thể vào được chứ."
Tôn Thành chỉ ngón tay lên mặt cậu: "Vậy quầng thâm mắt này của cậu coi như cũng đáng giá."
Lâm Thiên Tây lại nhếch miệng cười, chợt trông thấy tay hắn cầm theo cặp sách, cậu liếc văn phòng phía sau một cái: "Cậu đến tìm lão Chu à?"
"Ừm, vừa hay nghe được Từ Tiến nói thành tích của cậu." Tôn Thành đưa cặp sách cho Lâm Thiên Tây: "Cầm lên giúp tôi, tôi ở đây đợi lão Chu một lúc."
Lâm Thiên Tây tiếp lấy cặp sách của hắn, đã hiểu, hắn cần báo cáo chuyện phải đi, cậu quay đầu trở về phòng học.
Tôn Thành nhìn thoáng qua sắc mặt cậu, cậu đi rất nhanh, rẽ vào khúc ngoặt xong thì không thấy đâu nữa. Ngón tay hắn sờ vào trong túi quần, sau đó lại rút ra, nếu như bây giờ không phải là ở bên ngoài văn phòng nhìn thấy cậu như thế, thậm chí hắn còn muốn hút một điếu thuốc.
Lâm Thiên Tây cầm cặp sách của Tôn Thành về lớp, vừa mới nhét vào ngăn bàn cho hắn đã bị Khương Hạo tinh mắt thấy.
"Tôn Thành đến rồi à?"
"Ừm." Lâm Thiên Tây nói: "Đang ở văn phòng."
Ý là đừng hỏi tiếp nữa.
Khương Hạo nghe thấy nói ở văn phòng là biết có việc, thật sự không hỏi thêm gì nữa.
Tiết học buổi chiều rất nhanh đã kết thúc, tiếng chuông tan học reo lên.
Cả ngày nay Lâm Thiên Tây đã cố ép mình không nghĩ lung tung nữa, nhưng giây phút nhìn thấy Tôn Thành đến trước cửa văn phòng, chuyện kia vẫn bị lôi ra trước mắt.
Có lẽ đây sẽ là tiết học cuối cùng học cùng hắn, chỗ ngồi mới ngồi cùng nhau chưa được bao lâu, sau này cũng sẽ trống không.
Người mà cậu muốn lấp vào chỗ trống ấy đã quay lại, Tôn Thành đưa chân khều nhẹ ghế rồi ngồi xuống: "Tối nay mời cậu ăn cơm."
Lâm Thiên Tây quay sang nhìn hắn: "Hả?"
"Tôi nói tối nay mời cậu ăn cơm." Tôn Thành nói: "Không phải đã nói trước đó rồi sao, cậu vào top 30 tôi mời cậu."
Lâm Thiên Tây nhớ lại: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất."
"Tôi nhớ kỹ là được rồi." Tôn Thành liếc cậu một cái: "Lát nữa đừng có nghĩ đến chuyện chạy trước."
"...." Khóe miệng Lâm Thiên Tây giật giật, chạy cái gì nữa, người ta cũng sắp đi rồi.
"Vờ lờ! Em nghe thấy rồi nhé, anh Tây vào top 30?" Vương Tiếu quay xuống: "Thế không dẫn theo bọn em được hả?"
Tôn Thành nhìn bọn họ, lại nhìn sang Lâm Thiên Tây: "Được, các cậu cũng đi cùng đi, tôi mời hết."
"Đệch, Thành gia hào phóng." Vương Tiếu chủ động đặt chìa khóa moto lên bàn hắn: "Để anh lái xe, tan học mọi người đi trước đi, em với Tôn Khải đi mua bia mang tới, em không thể tay không tới chúc mừng anh Tây đúng không, cũng phải có chút thành ý chứ."
Lâm Thiên Tây nghe bọn họ bàn bạc đông một câu tây một câu, lại không có cảm giác như mình đang tham gia, dường như còn giống với chúc mừng người khác hơn.
Tan học, bọn Vương Tiếu ra ngoài mua đồ.
Tôn Thành cầm chìa khóa moto, đá chân ghế bên cạnh: "Chúng ta đi trước."
Lâm Thiên Tây đứng lên rồi đi theo hắn xuống tòa giảng dạy, ra đến ngoài cổng trường, nhìn hắn ngồi xuống chỗ trước trên moto rồi mình mới ngồi vào chỗ trống phía sau.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Lúc đạp chân ga Tôn Thành hỏi.
"Bừa đi." Lâm Thiên Tây vươn tay, chạm phải góc áo bên eo hắn, lại chống xuống yên xe: "Tôi sao cũng được."
Tôn Thành phóng moto ra ngoài: "Vậy bây giờ cậu bắt đầu đếm đi, đếm tới ba mươi sẽ đến chỗ ăn."
"Vì sao?" Lâm Thiên Tây vô thức hỏi.
"Không phải cậu thi đứng thứ ba mươi à?"
Lâm Thiên Tây ngồi phía sau nhếch miệng, nhìn thấy rõ ràng tóc ngắn sau gáy cùng với bờ vai rộng của hắn, hai mắt bị gió thổi mà nheo lại, nụ cười cũng chậm rãi biến mất.
Có lẽ sau này sẽ không thể nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế này nữa.
Không biết đã đếm đến ba mươi chưa, cuối cùng họ dừng lại ở một tiệm KTV treo bảng hiệu ăn uống và giải trí.
Lâm Thiên Tây xuống moto, nhìn Tôn Thành nhét hai cái balo của bọn họ vào trong cốp xe, sau đó rút chìa khóa ra rồi đi vào trong tiệm.
"Ăn ở đây được không?" Hắn vào trong hỏi.
"Được chứ ạ." Nhân viên phục vụ nữ trẻ tuổi nhiệt tình chào đón, vừa đi ra sau quầy mở phòng vừa ngắm hắn, thoạt nhìn khoảng mười mấy hai mươi tuổi, hai má đã đỏ bừng.
Tôn Thành cúi đầu, căn bản là không để ý, hắn gửi tin nhắn cho Khương Hạo rồi bảo bọn họ đừng mang bia tới, nơi này chắc chắn không cho phép tự đem bia vào.
Nhắn xong hắn cầm số phòng, xoay người định gọi Lâm Thiên Tây, lại chợt phát hiện cậu đang đứng nhìn nhân viên nữ bên cạnh, khóe miệng cong cong.
"Cười cái gì?"
Lâm Thiên Tây theo hắn đi vào: "Người ta đang ngắm cậu đó, để cô ấy ngắm thêm một lúc nữa đi, sau này không được gặp nữa rồi."
Tôn Thành quay đầu nhìn cậu, khóe miệng hắn giật giật, mà bên miệng Lâm Thiên Tây dường như vẫn là điệu cười bất cần kia.
Sau khi vào phòng, phục vụ đã lập tức mang đồ ăn lên, đều là những món có sẵn kèm theo mỗi phòng, muốn ăn gì khác thì lại gọi thêm.
Cũng không phải nơi xa hoa, nội thất bên trong rất cũ, ánh đèn lờ mờ, đồ ăn cũng không có gì đặc biệt.
Tôn Thành đưa menu cho Lâm Thiên Tây rồi ngồi xuống bên cạnh, lại liếc nhìn vẻ mặt cậu một chút.
Lâm Thiên Tây ngồi ở trong, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi rất lưu manh, tay cầm thực đơn, đột nhiên hỏi: "Bao giờ cậu đi?"
"Ngày mai." Tôn Thành nhìn cậu đáp.
Ngón tay Lâm Thiên Tây cào mép giấy thực đơn một cái, cậu không ngẩng