Chương 6: Cậu cmn tự mình đi mà giải quyết đi!!
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, nghi lễ vừa kết thúc, học sinh trên sân thể dục đã ùa ra giải tán.
Lớp 11A9 nằm sát bên cạnh lớp 11A8.
Tôn Thành đi tới cửa A9, bị một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa gọi lại: "Tôn Thành ơi, sao hôm nay cậu không mặc đồng phục vậy?"
Là lớp trưởng A9, Lưu Tâm Du.
Tôn Thành đáp: "Vừa chuyển đến, chưa được phát."
"Ừ nhỉ, tớ quên mất, lát nữa về lớp tớ giục giúp cậu nhé."
Lưu Tâm Du cười cười, liếc sang lớp bên cạnh, thấp giọng nói: "Hôm nay người cậu gặp ở hàng cuối dưới sân là Lâm Thiên Tây. Cậu ta là côn đồ ở bên ngoài đấy, không dễ chọc đâu, thường xuyên đánh nhau gây chuyện, nghe nói trước kia còn đánh nhân viên gãy cả chân luôn, cậu nhớ cách xa cậu ta một chút."
Tôn Thành chưa nói mình đã động tay động chân với người nọ, ba đứa đàn em của cậu cũng bị mình ra sức đánh cho một trận tơi tả.
Hắn cũng không quá có cảm giác rằng Lâm Thiên Tây là côn đồ bên ngoài. Côn đồ ở ngoài liên quan không ít tới trong giới, thật sự không dễ chọc. Nhưng ngày đó Lâm Thiên Tây đối với hắn cũng chẳng đến nỗi nào, trừ một đòn thủ đao kia ra, cùng lắm cũng chỉ là...cưỡi trên người hắn một lúc thôi.
Con người hắn chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi ý kiến người ngoài, có điều nếu người ta có ý tốt thì cũng không nhất thiết phải nói thêm gì: "Đã biết, cảm ơn."
Lưu Tâm Du dùng ánh mắt rất ân cần mà nhìn hắn: "Tớ nghe nói là cậu tự chuyển đến đây, không có ba mẹ bên cạnh, sợ cậu bị cậu ta bắt nạt."
Tôn Thành không lên tiếng, tựa như không nghe thấy.
Lưu Tâm Du cho rằng lời vừa rồi của mình không thích hợp, vẫn còn muốn tìm đề tài nói tiếp, vừa hay thấy chủ nhiệm lớp 11A8 Chu Học Minh đi qua, thế là cũng không nói thêm được gì nữa, bất đắc dĩ kêu hai tiếng "Thầy Chu" rồi bước vào trong lớp.
Chu Học Minh kẹp nách tập giáo án, đi qua Tôn Thành thì bước chân dừng lại: "Tôn Thành đúng không?"
Tôn Thành đưa mặt về phía ông: "Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Học Minh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hiếm khi thấy có lúc mềm mỏng: "Trước khi em chuyển tới, mấy giáo viên các thầy cũng đã xem qua thành tích của em rồi, đều ngầm gọi em là con cá ngon đó, vốn dĩ thầy hy vọng em tới lớp của thầy, vậy mà cuối cùng lại..."
Tôn Thành giương mắt, chờ ông nói tiếp.
Thầy Chu đẩy mắt kính, không muốn nhắc đến tên lưu manh nào đó chỉ biết lăn lộn: "Được rồi, giáo viên A8 hay A9 cũng đều giống nhau mà, thầy là giáo viên dạy môn Ngữ văn của em, sau này có vấn đề gì cứ việc hỏi thầy."
Tôn Thành rất lễ phép: "Cảm ơn thầy."
Lâm Thiên Tây từ sân thể dục về tới lớp, cực kỳ ghét nóng bức, cả đường đi cứ kéo kéo cái ống tay áo, đi đến đây vừa hay nhìn thấy một màn này--
Tôn Thành đứng cạnh cửa lớp A9, ngược với ánh mặt trời ngoài cửa sổ ở hành lang, nửa người hắt lên mảng nắng vàng chiếu rọi phạm vi xung quanh, một bên sườn mặt ở trong ánh nắng sắc nét tựa như được khắc.
Thầy Chu đứng đối diện hắn, còn thấp hơn hắn một khúc, ở đằng đó hòa thuận vui vui vẻ vẻ nói chuyện, trên mặt tràn đầy yêu thương đằm thắm.
Với mức độ hòa hợp này, nói hai người bọn họ là cha con cũng không ngoa lắm.
Lâm Thiên Tây đến gần thì vừa hay thầy Chu cũng quay lại, vừa nhìn thấy cậu là mặt ông đã trở nên nghiêm nghị hẳn, giấu giáo án ra sau lưng, thẳng thừng đi vượt qua cậu.
Lâm Thiên Tây dừng lại một hồi nhìn bóng lưng đã đi xa của ông, rồi lại phóng tầm mắt sang Tôn Thành đang đứng bên kia, nhếch miệng tự giễu.
Bỗng dưng cậu lại có cảm giác rằng mình là oán phụ bị bạo lực lạnh, còn thầy Chu chính là một tên trai đểu, học sinh lớp mình thì làm như không thấy, còn đứa mới đến lại ân cần hỏi han, đúng thật là hoa nhà chẳng thơm bằng hoa dại.
Cũng không thể trách thầy Chu, bởi vì đức hạnh của oán phụ nọ trước sau như một đều không tốt lắm, mẹ nó hình như đây là báo ứng.
Bên cạnh "hoa dại" đột nhiên xuất hiện thêm một người, là Đinh Kiệt lớp cậu.
Đinh Kiệt kéo áo khoác đồng phục của mình từ bên ngoài vụt tới hàng lang, đi về phía Lâm Thiên Tây, bước qua Tôn Thành, cố ý vung áo đồng phục vào người hắn, tựa như khiêu khích nói một câu: "Buổi chiều gặp nhau ở nhà vệ sinh một lát đi?"
Tôn Thành vô cảm liếc cậu ta.
Đinh Kiệt cho rằng lời mình vừa nói là lời đã định, bước vài bước đến bên cạnh Lâm Thiên Tây, xách theo đồng phục, vò cái đầu xoăn tít, thầm thì: "Nhìn thấy không Lâm Thiên Tây? Con mẹ nó cái thằng mới đến đẹp trai vl, nói chuyện với nữ thần của tao nửa buổi trời, đéo có tí tự giác nào hay sao ấy."
Nữ thần của cậu ta là lớp trưởng 11A9 Lưu Tâm Du.
Mỗi một con cóc ghẻ đều có dã tâm ăn thịt thiên nga, cóc ghẻ lớp A8 cũng vậy. Đinh Cóc Ghẻ đã nhìn chằm chằm nơi đó từ lúc giờ tập vừa kết thúc, sớm đã bực dọc rồi.
Lâm Thiên Tây rất oán phụ đáp: "Liên quan gì đến tao."
Đinh Kiệt nói với cậu vì cho rằng có thể kéo cậu nhập hội, cuối cùng là cậu lại chẳng có ý định này, đột nhiên thấy không còn thú vị nữa: "Đm, quên mất hôm nay anh Tây muốn diễn vai học sinh ngoan, vậy thì diễn nốt đi." Nói xong thì vào lớp học trước, mắt vẫn không quên lườm Tôn Thành đang đứng ở đằng kia một cái.
Lâm Thiên Tây đi sau, một chân vừa chạm đến bậc cửa lớp A8, phía sau truyền tới một giọng nói vừa trầm lại rất lạnh nhạt: "Này."
Cậu ngoái đầu, Tôn Thành vẫn còn đang đứng trước cửa A9 chưa đi.
Lâm Thiên Tây nhìn trái ngó phải: "Gọi tôi?"
"Hình như chỗ này cũng không còn ai khác." Sắp vào học, mọi người đều đã ở trong lớp.
Lâm Thiên Tây cố ý lùi lại trước mặt hắn một bước: "Anh đây không có tên chắc?"
"Theo lẽ thường, hẳn là hôm nay chúng ta mới quen." Tôn Thành đáp.
Mẹ nó còn lí luận rất logic. Lâm Thiên Tây ngả người dựa vào tường: "Vậy anh đây cũng chẳng tên là Này".
Tôn Thành nhìn cậu: "Vậy gọi cậu là gì, không kém?"
Lâm Thiên Tây nhướng mày, cậu vừa phát hiện mình đã coi thường hắn, thoạt nhìn rất vô cảm, thật ra lại là một kẻ rất mồm mép: "Vậy tôi cũng phải gọi cậu là rất mãnh liệt, đúng không?"
1
Lông mày Tôn Thành hơi động, thoáng chốc không lên tiếng nữa, cảm thấy cuộc đối thoại này vô cùng giống với hai đứa mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì nói chuyện với nhau. Tầm mắt hắn nhìn về phía lớp học sau lưng Lâm Thiên Tây: "Người vừa nãy cũng là người của cậu à?"
Cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng biết tại sao Tôn Thành gọi mình lại, người hắn hỏi là Đinh Kiệt.
"Không phải."
Bọn Đinh Kiệt với Trương Nhậm là "phái tự do tự tại", chỗ nào cũng giở thói lưu manh được, chỗ nào cũng lăn lộn lêu lổng, đôi khi thậm chí còn dám làm vật ngáng chân của kẻ "đại lưu manh" là cậu, loại người này thông thường được gọi là "gậy chọc cứt".
Tôn Thành gật đầu: "Đã biết, vậy lần này không cần hai ta giải quyết nữa."
Người nọ nhả từng chữ cực kỳ gọn gàng mà trôi chảy, bốn chữ cuối cùng đặc biệt rõ ràng, đồng thời còn lia mắt quét trên người cậu một lượt, sau đó quay đầu bước vào phòng học A9.
"Đệt?" Lúc này Lâm - bị phân biệt đối xử - Thiên Tây trông hắn rất không thuận mắt,