Edit: mienemenguyen, NCX
Chương 71: Nhất định phần eo chuẩn nhất, tôi ôm rồi...
1
Cứ như vậy, bữa ăn kẹp thêm Vương Tiếu ở giữa này đã kết thúc.
Lúc đi trả tiền, rốt cuộc Tôn Thành cũng buông tay Lâm Thiên Tây, rút ngón tay ra khỏi kẽ tay cậu.
Lâm Thiên Tây đứng lên rồi khoác cặp sách lên vai, cái tay đút vào túi bị hắn nắm hồi lâu nên vẫn còn nóng hầm hập, cậu liếc Vương Tiếu đến bây giờ vẫn đang mơ mơ màng màng rồi bước ra khỏi quán trước, đứng bên ngoài chờ.
Tôn Thành rất nhanh đã đi ra, tiếp đó hắn đẩy nhẹ vai cậu: "Đi thôi."
Vương Tiếu đuổi theo: "Anh Tây ơi, để em đưa anh đi, moto của em đậu ở đây nè."
Tôn Thành bỗng liếc nó một cái.
1
Vương Tiếu sững sờ, cảm thấy ánh mắt này của hắn cực kỳ khó chịu, có vẻ như mình xuất hiện không đúng lúc rồi, bèn cười ngượng rồi nói: "Thành gia, anh ở gần đây nên chắc em không đưa anh đi được, anh Tây cũng sắp thi đấu rồi nên em sợ anh ấy mệt, để em đưa anh ấy về sớm."
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, cười cười: "Không cần đâu, tôi tự về được."
"Để cậu ấy đưa cậu đi." Tôn Thành cảm thấy Vương Tiếu nói không sai: "Sắp thi đấu rồi, về nghỉ sớm một chút."
"Thật luôn?" Lâm Thiên Tây cố ý bước hai bước về phía Vương Tiếu: "Vậy tôi về nhé?"
Tôn Thành nói: "Ừm, về đi."
Lâm Thiên Tây thấp giọng "Chậc" một tiếng rồi gọi Vương Tiếu: "Đi thôi, đưa anh đây về."
"Dạ anh." Vương Tiếu đi tới ven đường, đạp ga xe máy.
Lâm Thiên Tây tới ngồi lên, khác hẳn lúc đi với Tôn Thành, cậu ngồi cách Vương Tiếu một khoảng lớn, hai tay bám vào yên phía sau, lại nhìn Tôn Thành một lần nữa mới mở miệng: "Đi thôi."
Tôn Thành nhìn chiếc xe chạy khuất tầm mắt mình mới quay người đi về. Vốn dĩ hắn định tự mình đưa cậu về, nhưng hôm nay quả thực hơi muộn, gặp người khác cũng phiền phức.
Ở cấp 3, đến cả nam và nữ yêu đương bình thường còn phải lén lút, chứ đừng nói đến kiểu quan hệ "bất bình thường" như của hắn và Lâm Thiên Tây.
Lúc đến bên ngoài toà nhà cũ, Tôn Thành không vào trong mà đi sang bên kia đường.
Xéo xéo bên phía đối diện có một tiệm may nhỏ, buổi tối đèn vẫn sáng, tiếng máy khâu kêu liên tục.
Khi hắn bước vào trong tiệm, bà chủ đang đạp máy khâu ngẩng đầu lên chào hỏi: "Vẫn chưa xong đâu, đoán chừng hôm nay không sửa xong được, hai ngày nữa cháu quay lại lấy nhé?"
Tôn Thành đứng đó nhìn thoáng qua, bà chủ đang sửa một chiếc áo sơ mi trắng trên máy, bên cạnh là một chiếc quần tây, chúng đều là đồ mà hắn đã mang qua nhờ bà sửa trước khi đến ăn tối với Lâm Thiên Tây: "Vậy hai ngày nữa cháu quay lại."
"Ừa." Bà chủ bận rộn làm lụng, lại tiếp tục trò chuyện: "Đây là đồ của cháu à?"
"Vâng."
"Mấy bộ này có chất liệu rất tốt đấy, lúc mới mua chắc hẳn rất đắt tiền phải không?" Bà chủ nói: "Trông vẫn còn mới, sửa thì tiếc quá, bác thấy cháu cao như vậy, sau này không mặc được nữa đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải cháu mặc." Tôn Thành nhìn cái quần tây: "Cháu muốn thu lưng quần lại, eo của người mặc gầy hơn cháu một chút."
"Yên tâm đi nhé, bác nhớ hết rồi."
Tôn Thành dặn dò xong thì đi.
Vừa về đến nhà, hắn đã lập tức cởi áo khoác ném lên ghế rồi ngồi xuống bàn, mở laptop tìm kiếm lịch thi đấu của giải bi-a cấp 3 sắp tới.
Trên Internet đã có tin tức, cuộc thi sắp đến gần, sẽ diễn ra vào cuối tuần sau. Vậy thì xem như Ngô Xuyên đã đánh một đòn bất ngờ rồi, may mà Lâm Thiên Tây vẫn luôn luyện tập không hề gián đoạn.
Hắn kéo xuống xem địa điểm tổ chức cuộc thi, không phải ở địa phương nhỏ này mà là ở trường đấu của một thành phố lân cận.
Còn chưa xem xong thì điện thoại bỗng reo lên. Tôn Thành tưởng là Lâm Thiên Tây đã về tới nhà, nhưng hắn cầm máy lên mới thấy là tên của Cố Dương.
Hắn bấm nghe rồi áp điện thoại vào tai: "Sao vậy? Chưa ngủ à?"
"Anh ơi..." Cố Dương vừa lên tiếng, hắn đã nghe ra giọng mũi nặng nề của cậu nhóc.
Tôn Thành thấy trạng thái cậu nhóc không ổn, đóng laptop lại: "Ốm rồi?"
"Dạ không ạ," Cố Dương sụt sịt: "Em vừa mơ thấy một giấc mơ."
Tôn Thành im lặng vài giây mới hỏi: "Mơ thấy mẹ?"
"Dạ..." Bình thường Cố Dương rất rạng rỡ lại hay cười, nhưng mỗi lần gặp chuyện này lại giống như một đứa trẻ, nhóc nói nhỏ: "Em không đánh thức chị Thải, chỉ lặng lẽ gọi cho anh thôi."
Tôn Thành tựa lưng vào ghế, nghe cậu nhóc nói.
"Mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây..." Cố Dương thì thầm, chắc là đang trùm chăn kín đầu: "Chuyện ở nhà, với chuyện nhà họ Trịnh nuôi em lúc anh đang đi tìm em..." Cậu nhóc nói tới đây đột nhiên ngừng lại, cười một tiếng, "Thôi, không nên nhắc chuyện này, anh coi như em chưa nói gì đi."
Tôn Thành đứng lên, kéo cửa đi ra ban công, cảm nhận gió mát thổi vào mặt, không lên tiếng.
Dường như Cố Dương không nghe thấy gì nên hơi sốt sắng gọi: "Anh ơi? Anh không vui hả?"
"Không phải, " Tôn Thành nói: "Anh đang nghe đây."
Cố Dương thở phào nhẹ nhõm: "Không nói nữa, lúc nào em cũng khuyên anh đến chỗ mới thì quên chuyện cũ đi, ấy vậy mà em lại không làm được. Hầy, anh đừng để bị ảnh hưởng nha, em không nói với ai được nên mới gọi cho anh, anh tuyệt đối đừng để trong lòng, chuyện này... không tốt với anh, tốt nhất là quên đi."
"Ừm." Giọng điệu của Tôn Thành nghe rất bình tĩnh, khó có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
"Cuối tuần sau anh có rảnh không?" Cố Dương bất chợt hỏi, đổi chủ đề.
"Lớp 12 rồi, thứ bảy phải đi học, chủ nhật cũng chỉ được nghỉ nửa ngày." Tôn Thành vừa hứng gió vừa hờ hững trả lời, thò tay vào túi quần, không tìm thấy thuốc lá nên lại rút ra.
Hắn không nghiện thuốc lá, cũng biết hút thuốc có hại, ăn tối với Lâm Thiên Tây xong thì tâm trạng rất tốt nên vốn dĩ không muốn hút, nhưng bây giờ nhận cuộc điện thoại này lại muốn rồi.
"A?" Cố Dương thất vọng: "Em còn định gọi chị Thải cùng tới tìm anh."
"Sao lại tới?" Tôn Thành dựa vào ban công: "Vì lần trước anh không đến thăm nhóc à?"
"Cuối tuần sau rất quan trọng nên đương nhiên là phải tới rồi."
Tôn Thành không để ý nhiều: "Chuyện gì quan trọng?"
"Hầy, thôi bỏ đi, anh tự đi mà xem." Cố Dương ở đầu bên kia lặng lẽ khịt mũi: "Em không làm phiền anh nữa, lẽ ra em không nên gọi cho anh, không muốn anh phải nhớ đến chuyện trước kia đâu. Em thấy khó chịu thì vẫn có thể nói với anh, nhưng nếu khiến anh khó chịu thì anh biết tìm ai nói bây giờ, nói với anh Tây cũng không được... À đúng rồi, anh với anh Tây sao rồi ạ?"
Tôn Thành bị câu hỏi đột ngột của cậu nhóc làm cho sửng sốt một chút, lát sau mới nói: "Sao là sao?"
"Thì là mối quan hệ có tốt không ấy ạ?"
Tôn Thành đoán Quý Thải sẽ không nói cho nhóc biết: "Tất nhiên là tốt."
"Vậy là được rồi, vậy em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nha."
Điện thoại cúp.
Tôn Thành nhấc di động ra khỏi tai, cúi đầu nhìn thời gian cuộc gọi, cũng chỉ hết có năm phút. Nếu trong lòng Cố Dương không thật sự khó chịu, có lẽ sẽ không chỉ gọi tới rồi trò chuyện vỏn vẹn năm phút, chắc chắn sẽ vội vàng cúp máy trước.
Lúc này hắn cảm thấy rất cần Lâm Thiên Tây, nếu đổi lại là cậu, chắc chắn có thể dễ dàng dỗ cho Cố Dương đến là vui vẻ.
Tôn Thành cúi đầu bấm mở lịch trên điện thoại, nhìn thoáng qua cuối tuần tiếp theo, tầm mắt dừng lại ở hôm chủ nhật một lúc, hắn thử nhớ lại xem hôm đó là ngày gì, thế nhưng lúc chạm ngón tay vào, trên đó chỉ ghi chữ "Thi đấu".
Cuối tuần sau là ngày thi đấu của Lâm Thiên Tây, rất quan trọng.
...
"Cách!" Tiếng bi va chạm vang lên trong phòng thiết bị.
Mới bảy giờ sáng mà Lâm Thiên Tây đã đến trường được một tiếng, cậu lấy cả giờ tập chạy để luyện bi-a.
Khương Hạo đi vào phòng, thấy cậu đến sớm cũng không ngạc nhiên, mấy ngày nay cậu ta cũng phải đến rất sớm để luyện tập.
Vốn định đi lấy cơ để tập cùng, nhưng sau khi thấy pha bi cậu vừa đánh, Khương Hạo dừng lại: "Tôi không tiếp được bi này của cậu. Mà Ngô Xuyên cũng nói cậu biết rồi phải không? Lần này ra ngoài thi đấu sẽ phải mất mấy ngày."
Lâm Thiên Tây đứng thẳng lên, bĩu môi, "Chậc" một tiếng: "Tôi biết rồi, phiền thật."
Ngô Xuyên gọi điện cho cậu báo chuyện thi đấu đã bố trí xong xuôi, cậu cũng đã biết.
"Sao tôi cứ thấy trận này cậu đánh dữ dội thế nhỉ, không vui à?"
"Không, thấy phiền thôi, lại còn ảnh hưởng học tập." Lâm Thiên Tây cúi người đánh thêm một bi.
"Cậu có đại thần Tôn Thành kèm rồi còn sợ cái gì." Khương Hạo vừa nói xong đã thấy bóng người bên ngoài: "Đến rồi."
Lâm Thiên Tây nhìn ra cửa, Tôn Thành bước vào, trong tay cầm một hộp phấn lơ.
Tầm mắt hắn nhìn theo Lâm Thiên Tây, cầm cơ đi tới: "Thi đấu lần này có thể sẽ đấu Snooker, luyện Snooker đi."
"Nào." Lâm Thiên Tây dựng cơ bên cạnh, nhìn hắn xếp bi.
Khương Hạo cũng nhìn hắn: "Lần này cậu không thi mà cũng đến sớm luyện bi-a hả?"
Tôn Thành đáp: "Luyện cùng hai cậu."
Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái rồi cởi áo khoác ra, cầm cơ lên chuẩn bị.
Khương Hạo nghe thấy thế cũng đi ra lấy cơ.
Kết quả là chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mà hai người này vẫn chưa đánh xong.
Lâm Thiên Tây một cơ, Tôn Thành một cơ, bi của cả hai như quấn lấy nhau trên bàn, một quả vừa bay đi là một quả khác lại đuổi đến.
Khương Hạo xem hai người chơi, thế này hình như không phải luyện bóng với "cậu ta và Lâm Thiên Tây", rõ ràng là luyện cùng với Lâm Thiên Tây thôi đó chứ?
Cậu ta chơi bi-a kém hơn Lâm Thiên Tây nhưng xem vẫn hiểu, mỗi một lần Tôn Thành đè cơ tìm góc độ đều thể hiện rõ hắn đang ra một đề khó cho Lâm Thiên Tây.
Và Lâm Thiên Tây đều theo đó mà phá giải được cục diện mà hắn tạo.
Giúp nhau luyện tập, cái này đường đường chính chính là giúp nhau luyện tập.
"Thôi bỏ đi, lát nữa tôi tới sau, hai cậu cứ đánh đi." Khương Hạo ra ngoài trước.
Tôn Thành bôi phấn lên cơ, nhìn Lâm Thiên Tây, khẽ nhếch miệng: "Cậu chiếm nhiều thời gian như vậy làm gì, đánh xong nhanh để cậu ta lên không được à?"
"Cậu ra đề khó cho tôi, tôi tưởng là cậu không muốn để cho tôi lui xuống mà." Lâm Thiên Tây nằm sấp nhướn mày đáp.
"Cũng chỉ có hai ngày này luyện cùng với cậu một lát." Tôn Thành nói, đúng là không muốn để cậu lui xuống.
Lâm Thiên Tây nhìn hắn: "Cậu biết à?"
"Gì?"
"Tôi sắp ra ngoài thi đấu."
"Ừm." Tôn Thành buông phấn lơ, đi vòng quanh bàn tìm góc: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này cậu tiếp tục thi đấu, có thể sẽ còn đi nhiều nơi khác nữa, vậy cũng tốt, chẳng lẽ không tốt hơn ở lại nơi nhỏ bé này sao?"
"Vậy à," Lâm Thiên Tây cong môi, cà lơ phất phơ nói: "Mới là lần đầu tiên, vẫn chưa quen."
Tôn Thành nhìn cậu: "Anh Tây cũng sẽ luống cuống?"
"Đừng có nói bậy!" Lâm Thiên Tây dựng cơ lên bàn: "Không có cậu tôi cũng trâu bò như thường."
Tôn Thành cúi người đưa cơ ra, nhìn bi lăn ra ngoài: "Tôi xem cậu không có