Chương 8: Vậy mà hôm nay cho anh ấy trinh vai luôn rồi.
Âm thanh "loảng xoảng" kia là tiếng đầu Lâm Thiên Tây đập vào cửa kính. Sau đó cậu bất động tựa đầu vào trong góc.
Cố Dương ngừng tay đang đập đập cửa kính: "Anh ấy làm gì thế?"
Động tác này quá đột ngột, nhìn vào còn tưởng rằng Lâm Thiên Tây đang tự hủy.
1
Tôn Thành đáp: "Bất tỉnh rồi."
"Bất tỉnh á?" Cố Dương đứng lên: "Vậy mau đi giúp người ta thôi!"
Cậu nhóc còn chưa dứt lời đã chạy ra ngoài.
Tôn Thành nhìn về phía Lâm Thiên Tây, dáng vẻ cậu nép sát vào cửa kính hệt như một con chim non, mái tóc đen mềm ngoan ngoãn che đi phần trán, hơn nửa gương mặt chôn vùi trong bóng tối, chỉ có thể nhìn rõ một bên mắt đang nhắm nghiền, dưới mắt ánh lên bóng mờ hình rẻ quạt được phủ bởi hàng lông mi rũ xuống.
Chẳng giống chút nào so với thời điểm tỉnh táo.
Tôn Thành yên lặng ngồi một giây, rồi hai giây, sau đó giơ tay ấn ấn sau gáy, từ chỗ ngồi đứng lên.
Nhân viên tiệm bán lẩu nghe thấy tiếng động cũng chạy ra ngoài xem tình hình, phát hiện có người ói ở ngoài tiệm, đương sự còn ngã luôn trong góc cách đó nửa mét.
Cố Dương kéo Lâm Thiên Tây lên, nhưng người hôn mê bất tỉnh lại cực kỳ nặng, nhóc kéo chừng mấy lần cũng chỉ kéo được Lâm Thiên Tây nghiêng gần phía mình hơn một chút.
"Đậu má, sao lại nặng như thế, nhìn rõ là gầy mà..." Dùng quá nhiều sức khiến mặt nhóc phải đỏ lên.
Tôn Thành thanh toán xong xuôi thì rời khỏi tiệm, hắn đi tới ném cặp sách trong tay cho Cố Dương, một tay kéo cánh tay Lâm Thiên Tây đặt lên vai mình, tay kia giữ eo cậu xốc người lên.
Cố Dương bước hai bước tránh ra, đứng bên cạnh ôm cặp sách của hắn bắt đầu bày tỏ sự xúc động: "Oa, rốt cuộc anh Tây này là số gì thế, vai của anh em em còn chưa có được dựa xíu nào nha, vậy mà hôm nay lại cho anh ấy trinh vai luôn rồi."
4
Tôn Thành liếc nhóc một cái: "Tự đến sân bay nhé?"
"Xin lỗi xin lỗi em sai rồi," Cố Dương đi ra đường lớn: "Để em gọi xe cho."
Tôn Thành đỡ Lâm Thiên Tây đến bên lề đường, chỉ thoáng chốc sau đã có xe dừng lại.
Cố Dương tiến lên trước ngồi ở ghế sau, cũng đỡ cổ Lâm Thiên Tây giúp Tôn Thành, hắn đỡ người vào, sau đó tự mình cũng ngồi vào trong xe theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người chen chúc ngồi ở đằng sau, kẻ ngồi giữa gục đầu xuống, trên người toàn mùi bia trộn lẫn mùi thịt nướng, hai người trái phải cũng đều im lặng mất một lúc.
"Anh ấy..." Cố Dương nghiêng đầu nhìn Lâm Thiên Tây chút, lại nhìn sang Tôn Thành: "Em còn chưa từng gặp phải chuyện thế này, anh à, giải quyết thế nào bây giờ?"
Tài xế cũng đang chờ bọn họ lên tiếng nói địa điểm đến.
Ánh mắt Tôn Thành nhìn lên người Lâm Thiên Tây. Đầu Lâm Thiên Tây gục xuống nghiêng về phía hắn, chỉ cách vai hắn nửa ngón tay, cằm bị ánh đèn vàng trong xe hắt xuống hiện rõ đường cong tinh xảo, người dần dần đổ ra phía trước.
Hắn duỗi chân, đẩy kẻ có thể ngã bất cứ lúc nào dựa lại vào ghế: "Cứ mang theo đi."
"Vậy cũng được." Cố Dương rất tinh tế, mở cặp sách của Tôn Thành đang ôm trong ngực, lấy ra áo khoác của hắn từ bên trong rồi đắp lên trên người Lâm Thiên Tây.
Sau đó Lâm Thiên Tây bị đánh thức.
Ban đầu cậu nằm mơ, trong mơ vẫn là đêm không thấy được ánh sáng đó, ở trên con phố nọ, cậu cõng Tần Nhất Đông đang bất tỉnh trên lưng, chạy thật nhanh, hai chân gần như tê liệt.
Chất lỏng dính nhớp nháp tràn đầy mùi tanh hôi chảy qua cổ cậu, tựa như bị một đôi tay bóp chặt lấy yết hầu.
Vào khoảnh khắc tưởng chừng sắp chết ngạt, cậu nghe được âm thanh ồn ào.
Rất nhiều, rất loạn; tiếng người nói, tiếng bánh xe lăn cán qua mặt đất, giống như có tiếng vọng rõ ràng, vọng về nơi nào đó trống trải.
Cậu mở mắt.
Đập vào mắt là một bàn tay có khớp xương nổi rõ, năm ngón tay hơi động để trên đầu gối, trên cổ tay là một vết bầm tím quen thuộc.
Lâm Thiên Tây nhìn lên dọc theo cánh tay, thấy người bên cạnh cúi đầu xem điện thoại, tóc ngắn bên tai cắt gọn gàng sạch sẽ, xương lông mày nhô cao, sống mũi thẳng như được gọt, ngay cả từng cọng tóc cũng giống như viết ba chữ "Đừng chọc ông", không phải Tôn Thành thì là ai.
Đầu cậu tạm ngừng hoạt động trong một giây.
Mình là ai, mình đang ở đâu, tại sao lại ở cùng một chỗ với tên này?
Đại sảnh bốn phía sáng như ban ngày, vô số hành khách đẩy hành lý đi đi lại lại, một giọng nữ đều đều vang lên từ đài: "Quý khách và các bạn thân mến, xin hãy chú ý..."
Bên ngoài lớp cửa kính cao từ trên trần xuống sàn, chiếc máy bay lóe sáng giương ra đôi cánh khổng lồ ầm ầm xẹt qua bầu trời đêm.
Tròng mắt Lâm Thiên Tây giật giật, bỗng nhiên ý thức được, đây là sân bay mà?
Sau đó lại cúi đầu tự nhìn mình, vừa rồi cậu đang nghiêng đầu dựa vào ghế ở khu nghỉ, một tay giữ cổ áo mình, túm lấy cái áo đắp trên người.
Tôn Thành từ bên cạnh quay đầu nhìn sang.
Một dấu chấm hỏi chói lọi xuất hiện trên mặt Lâm Thiên Tây, thế là cậu buột miệng: "Sao tôi lại ở đây?"
"Tôi mang tới."
"Cậu định làm gì?"
Ánh nhìn của Tôn Thành tựa như đang bổ đầu cậu ra để đếm chỉ số IQ, từ kẽ hở môi phun ra ba chữ: "Tôi vứt xác."
"..."
Lâm Thiên Tây và hắn nhìn nhau trong phút chốc, sau đó cậu hồi tưởng lại.
Cậu chạy đến chỗ người ta đang ăn rồi nôn ọe, tiếp đó thì cậu không còn ý thức nữa.
Con mẹ nó, xấu hổ như vậy cơ à?
Lâm Thiên Tây chậm rãi ngồi thẳng lên, vuốt tóc vài cái, khàn giọng nói: "Được rồi, nếu cậu chạy tới ói lúc tôi đang ăn, tôi cũng muốn mang xác cậu đi vứt."
Tôn Thành đáp: "Ồ." Thì ra cậu cũng biết mình vừa làm ra chuyện gì.
"Nhưng mà phản ứng bình thường không phải là nên đến bệnh viện hả?" Lâm Thiên Tây chỉ chỉ mũi mình: "Mẹ nó tôi ngất xỉu, ngã xuống đất luôn đó."
"Bia, đồ nướng, ói." Tôn Thành nhìn sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch của cậu: "Bình thường người ta gọi cái này là say."
"..." Lâm Thiên Tây không tiếp lời, chủ yếu là cậu như vậy thì cũng không khác say bia là mấy, nếu không cũng không còn cách nào giải thích được hành vi này, không say mà còn chạy tới nơi ăn uống của người ta rồi nôn ọe được chắc? Thèm đòn hay gì.
"Tôi phải tiễn người lên máy bay." Tôn Thành nói tiếp.
Hắn muốn tiễn người, lại chẳng thể ném cậu ra giữa đường, cuối cùng dứt khoát mang cậu đi theo luôn, quá hợp tình hợp lý.
Lâm Thiên Tây thật sự không biết nên nói gì, cho dù ai tỉnh lại thấy mình ở chỗ này cũng đều sẽ ngu người; ngón tay cậu lại luồn vào tóc chỉnh một chút, người tựa vào lưng ghế đằng sau.
Cậu giơ tay lên sờ sờ trán, hơi đau, chắc là do bị va đập lúc ngất đi, khả năng đã đỏ lên rồi, Lâm Thiên Tây cũng lười tìm gương soi thử.
Áo đắp trên người trượt xuống, cậu liếc nhìn, ống tay áo khoác màu đậm, trực giác mách bảo đây chính là của Tôn Thành, bèn túm áo lên vắt trên tay ghế giữa hai người.
Tôn Thành chỉ nhìn lướt qua, một tay sờ sờ bên người rồi đặt gì đó lên áo.
Lúc Lâm Thiên Tây nhìn sang thì phát hiện ra trên áo có thêm một đống kẹo socola ngọt đủ loại màu sắc.
Cậu kỳ quái liếc Tôn Thành, không có cách nào nhìn ra nổi sự liên kết giữa người này với mấy thanh kẹo.
Tôn Thành nâng mí mắt: "Cố Dương cho cậu." Nói xong lại bổ sung thêm: "Em trai tôi."
2
Lâm Thiên Tây nhớ ra rồi, lúc ấy người đập cửa kính gọi tên cậu là em trai hắn.
Từ nhỏ tới lớn cậu không ăn những thứ ngọt lịm chán ngấy này, nhưng vẫn cầm một cái lên, coi như là đáp lại ý tốt của người ta.
Tôn Thành lại vươn tay sang bên cạnh, lần này đặt xuống một chai nước cam lên áo: "Vẫn là Cố Dương cho