Thẩm Huyền Quân đem đau đớn nhẫn nhịn nuốt xuống, không nói gì.
Như nhớ ra gì đó hắn vội vàng lấy trong ngực chiếc nhẫn bạc, đã qua bao nhiêu năm nó vẫn sáng bóng. Ngày nào cũng nhìn ngắm sờ hoa văn trên đó đến ngón tay nóng rực. Đây là món quà nhỏ hắn tặng, y vẫn mang nó bên người rất nhiều năm, trân quý vô cùng.
Bàn tay hắn run run, cảm thấy tay mình ướt mồ hôi dính trên chiếc nhẫn nên cố lao cho sạch, nâng bàn tay y lên, đeo vào.
Ngón tay y hơi động, tuột khỏi tay hắn, chiếc nhẫn trơn trượt lăn lóc ra đất. Nó lăn thật nhanh, hắn đang muốn nói gì đó thấy cảnh tượng này bỗng hơi thở dồn dập, ánh mắt mở to đuổi theo chiếc nhẫn kia. Tay chân hắn vội vàng chạy đến vô cùng ai oán, nặng nề.
Vành mắt hắn hơi đỏ lên, chiếc nhẫn bạc này chẳng đáng bao nhiêu, không có bất cứ lai lịch gì đáng nói. Nhưng hắn nhớ rõ mình mua nó vào một ngày hoàng hôn đỏ như máu bên sạp đường. Cũng không lựa chọn nhiều, ướm thử vừa với tay y liền mua nó về.
Hắn nhìn thấy đồ vật mình yêu thích cất giữ nhiều năm lăn lóc bên dưới thảm, liền chạy theo quỳ dưới đất nhặt lên giữ trong tay. Lại nhìn ngón tay y gầy guộc chỉ cần hơi động là rơi nhẫn ngay, giọng hơi run: "Không sao, không sao, bồi bổ vài ngày lại mang vừa thôi."
Hắn nói như tự an ủi chính mình.
Chiếc nhẫn nho nhỏ kia nằm trong tay cực kỳ lạnh lẽo, hắn cho rằng chỉ cần đeo trên tay y nó có thể ấm trở lại. Lúc Tùy Ngọc đem chiếc nhẫn này để trên bàn hắn đã rất vui mừng nước mắt rơi lã chã. Không có y bên cạnh, nó lặng lẽ cùng hắn bầu bạn an ủi trong cuộc đời quá mệt mỏi khổ sở này.
Hắn cắn môi: "Hay là... hay là xỏ dây vào đeo nhé, giống như ngày trước."
Thẩm Huyền Quân ở trên giường vẫn thản nhiên, không nhìn hắn: "Đó không phải đồ của ta."
Tâm nặng nề thoát ra, mấy câu chữ này đều khiến hắn run rẩy đau đớn. Mấy năm qua nỗi đau này đã quen thuộc, cũng trở thành thói quen ép mình phải chấp nhận. Hắn liền co rúm thân thể lại mong tìm được một chút ấm áp: "Sao không phải là của ca ca chứ, là ta mua nó tặng cho ca mà."
Trong phòng tuy rằng có nhiều cái chậu than nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lắp bắp nói: "Ngươi không thích cái này cũng không sao? Làm một cái mới đẹp hơn được không?"
Gió tuyết bên ngoài như dữ dội hơn át hết mọi âm thanh, hắn sợ y không nghe rõ liền tiếng lại gần: "Ta làm một chiếc khác cho ca ca, không, làm một cặp, chúng ta mỗi người một chiếc nhé."
Thật nhiều năm trước khi chính mình còn hèn mọn bươn chải khắp nơi, y đã từng rất quan tâm thương tiếc hắn, bảo bọc nhiều năm.
1
Họ vẫn có thể như trước, vẫn có thể đùm bọc lẫn nhau!
Hắn run lẩy bẩy cố đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, như hao hết tất cả sức lực, như thể có thể nhìn thấy ngày đó Thẩm Huyền Quân đọc sách bên giàn nho. Hắn mang nó đến đeo vào ngón tay y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y mỉm cười sờ nó nói rằng mình rất thích, sẽ không bao giờ tháo ra. Đến giờ hắn nhớ lại vẫn thấy khoảnh khắc này vô cùng ngọt ngào, là do hắn không biết quý trọng. Chiếc nhẫn này ở trên tay y hơn mười năm, kể cả khi đeo không vừa y vẫn xỏ dây đeo trước ngực.
Nơi đó gần tim, như thế y có thể cảm nhận được tình yêu của hắn.
2
Tình yêu của hắn...
Hắn bất giác nhào đến nắm lấy tay y sờ lên ngực mình: "Ca ca có nhận được không? Tình yêu của ta... cảm nhận được mà đúng không, ca ca cảm nhận được mà."
Hắn toàn thân chết cứng, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thê lương nhưng hắn không chết được, hắn không thể nào chết được. Bao lần đau đớn thấu tâm can, tựa như bị độc dược ăn mòn đến chỉ còn một lớp xương nhão, hắn vẫn không chết được.
Hắn giữ chặt tay y không buông, nỉ non: "Ca ca..."
Y cố gắng rút bàn tay mình ra tựa như vô cùng đau đớn nhưng giọng nhẹ tênh: "Cảm nhận cái gì? Ta không cảm nhận được gì cả, trước giờ đều chưa từng..."
Trong giây phút hắn thất thần y đã rút tay mình ra, lại chui vào góc giường co người, môi hơi nhếch lên: "Đã đến đây rồi ngươi muốn làm gì thì làm đi."
Hắn rất muốn quẫy đạp, bối rối suy nghĩ ý niệm chợt lóe lên liền nơi: "Nguyên Dương đã lớn rồi, trắng trẻo mập mạp đáng yêu lắm. Ca ca theo ta về chăm sóc con của chúng ta... nó vẫn chờ ca ca về mà."
Thấy ánh mắt y có chút động loang loáng nước hắn như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Nó ngoan lắm mấy ngày trước ta còn dẫn nó ra ngoài chơi."
Thẩm Huyền Quân muốn ôm chầm lấy đứa nhỏ hôn lên cái trán trơn bóng của nó, thều thào: "Nó sống có tốt không?"
Hắn vui vẻ đáp: "Tốt lắm, học hành rất giỏi cái gì cũng biết, giống hệt ca ca."
Mấy chữ cuối hình như làm cho bầu không khí thêm tệ hại, hắn cúi đầu nghẹn ngào: "Giống ca ca lắm."
Lời nói thân thiết như thế khiến y hơi sợ hãi lại co người, hắn liền ôn hòa đỡ lấy: "Ca ca thấy lạnh sao?"
Bị hắn chạm vào y nổi lên cơn gai ốc, bài xích: "Không lạnh, đã quen rồi."
Quen rồi, đã quen rồi ư? Trong phòng yên tĩnh đến cực điểm chỉ có gió tuyết bên ngoài đập cửa khóc than, sắc mặt hắn xám trắng muốn cười mà lại muốn khóc: "Chăn không đủ ấm ta lấy thêm cho ca ca."
Người y mềm nhũn tựa như ghê tởm hắn đến cực điểm, cố né tránh: "Không cần."
Cộc cộc...
Nghe tiếng gõ cửa hắn như được giải vây, vội đi ra đón lấy.
Chén thuốc kia đen đặc như mực khói thuốc bay lên ngút trời, tỏa ra vị hương ngọt vây quanh, bên cạnh còn có chén cháo thịt chim trĩ hầm ý dĩ thơm lừng béo ngậy.
"Ta nấu theo khẩu vị của ca ca đó nếm thử đi." Hắn bưng đến sát bên cạnh y thổi lớp khói nóng trên mặt bát.
Thẩm Huyền Quân nhìn thứ trên tay hắn không động đậy.
Hắn hơi hoảng hốt, nhớ lại chuyển cũ hắn cũng thường đút canh cho y như thế này, vai bỗng co lại đau rát lên.
Lại nhớ đến một ngày hết sức thảm khốc, có người mang chén thuốc đến dỗ dành y uống.
Đó là chén thuốc đen ngòm bốc mùi thuốc nồng nặc, bên trong thứ tưởng chừng sánh mịn kia là một loại độc dược ăn mòn cơ thể, phá hủy nội tạng từng chút một. Đến khi người chỉ còn vỏ ngoài nguyên vẹn bên trong thối rữa giày vò không ngừng.
5
Những lần sau đó y luôn giãy giụa lại bị người ta đá văng, tựa như chạm phải thử gì đó rất dơ bẩn, hung hăng giũ sạch. Thân thể y hư hại chống đỡ không nỗi bị ép uống thô bạo thứ gớm ghiếc kia vô bụng.
Y đang sợ hãi...
Hắn nếm thử một miếng, thản nhiên nói: "Ấm vừa phải không nóng đâu, ăn một ít đi."
Thẩm Huyền Quân không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Hắn hơi mất tự nhiên lại nhìn chén cháo mình vừa nếm qua, sắc mặt tái nhợt: "Bẩn rồi, ta đi đổi bát khác."
Đúng vậy, hắn đã nếm qua cho nên nó bẩn rồi.
Thẩm Huyền Quân xua tay: "Không cần đâu tự ta ăn được."
Y ăn từng muỗng từng muỗng, sau đó cầm chén thuốc uống cạn sạch sẽ.
Hắn nhìn mật lộ chuẩn bị bên cạnh, y không hề động vào, muốn nói nhưng lại thôi.
"Chừng nào trở về."
Hắn rất vui mừng: "Ngươi muốn đi lúc nào cũng được." Hắn do dự: "Sức khỏe của ca ca..."
"Ngày mai." Y muốn ngày mai trở về, vì thế tinh thần thoải mái lên lập tức muốn đi ngủ.
Chừng một lát bên giường nằng nặng, y giật mình tỉnh lại nghe tiếng gió như nỉ non bên tai, người lại co quắp thu mình trong vào sát bên trong. Hắn nhìn y như thế chần chừ một lúc lại bám sát ôm y.
Thẩm Huyền Quân miệng đắng lưỡi khô, bị sự sợ hãi xâm chiếm không thể ngủ lại, mở to đôi mắt.
Không gian yên ắng, có mùi hương hoa lê tỏa trong đêm xâm nhập xương cốt, y từng rất thích mùi hương này. Đáy lòng bỗng thêm vài phần lạnh lẽo, là hoài nghi, lạnh lùng cùng xa cách.
***
Sáng nay,