Thẩm Huyền Quân rất nhanh sốc lại tinh thần, tiết trời ngày càng nắng. Tưởng Hoàng muốn đi hành cung tránh nóng, Tiểu Tây vì thế mà mệt bở hơi tai thứ gì cũng muốn mang theo. Đau đầu nhất là hai bồn hoa sen lớn kia nàng làm sao mang theo đây?
"Hoàng thượng nói phải chăm sóc nó cẩn thận, người xem đã bắt đầu có nụ hoa rồi. Muốn mang nó theo phải thêm một cỗ xe nữa." Nàng chống tay bên eo thở hồng hộc mấy hơi: "Quần áo, thuốc thang, còn có..."
"Ngươi mang theo quần áo và bạc là được." Thẩm Huyền Quân chỉ số bạc trắng đặt trên mấy khay gỗ đàn, đây là bổng lộc phủ nội vụ vừa mang tới phân phát. Y ở trong cung này đã gần nửa năm, không hiểu sao họ bỗng nhớ ra phải phát bạc cho y.
"Nô tỳ sẽ mang theo mà." Nàng không hiểu hoàng thượng đối với công tử thân tình rõ rệt. Người ân sủng vô hạn muốn gì được nấy, số bạc kia sao so được với mấy loại ngọc quý hoàng thượng mang đến? Công tử lại đối với số bạc trắng này vô cùng quý trọng, vừa nhận đã dùng khăn tay ra lau thật cẩn thận, ánh mắt sáng ngời.
Từ lúc bắt đầu hầu hạ đến nay Tiểu Tây chưa từng thấy công tử vui vẻ như thế, sắp đi sắp lại số bạc trên khay.
Sáng sớm, Tưởng Hoàng rón rén rời giường để Trương công công hầu mặc y phục. Bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, hắn quấn Thẩm Huyền Quân đang ngủ say vào trong chăn, ôm ra xe. Bên trong xe ngựa lót thảm lông dày tránh dằn xóc, hắn nhét gối mềm cho y ôm rồi khẽ dặn dò: "Đi chậm thôi."
Hắn ở điện Kiền Chính, để y ở bên Liên Hoa đình. Nơi đó vừa gần chỗ hoàng thượng vừa được bao bọc trong giàn hoa xanh biếc. Hành lang uốn khúc dẫn ra đình viện hình trăng tròn, mái cong trùng điệp nhuốm hương hoa.
Trong điện bày trí đơn giản, vì ở giữa hồ hơi nước nhẹ cánh song sa mỏng như khói. Mỗi khi chiều tà mặt hồ đổi màu phản chiếu ánh sáng lấp lánh, gió thổi khói lục trên tầng không vi vu mát rượi. Là cảnh sắc mát mẻ thanh bình mà y rất yêu thích. Hắn cho người chuẩn bị trước ghế mềm tử đàn đặt bên lan can nhìn ra phía núi non ngắm cảnh. Bên trên đặt mấy quyển sách y hay đọc, trà hoa, bánh bạch ngọc.
Sau khi xem qua vài bản tấu chương, hắn đến chỗ y dùng bữa.
"Uống chén đậu xanh nấu tim sen cho mát."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Huyền Quân cười cực nhu hòa dịu dàng đón lấy, gần đây y đối với hắn rất nhượng bộ. Trong lòng hắn rất vui nghĩ đến dần dà y sẽ quên những chuyện buồn trước kia, mở lòng với hắn. Họ có thể cùng nhau nắm tay đi đến bến bờ hạnh phúc...
1
Tiểu Tây do dự không biết nên vào hay không, cầm chén thuốc vừa rót trên tay cẩn thận suy nghĩ một lát. Ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng hắn nhìn ra cửa cảnh giác: "Ca ca thấy không khỏe sao? Ngươi mang thuốc vào đây cho ta xem."
Nghe nhắc đến nàng liền bước vào, mỗi ngày công tử đều uống một chén chính nàng cũng không biết là thuốc gì.
Nàng càng bước gần tim hắn càng nhói lên, lập tức giành lấy chén thuốc ngửi. Trong mắt xuất hiện bi thương phẫn hận, tay cầm chén thuốc run rẩy một hồi. Chất lỏng còn nóng kia sánh ra ướt đẫm tay, hắn không hề thấy nóng rát, nơi đáy lòng đau âm ỉ.
"Hoàng thượng." Nàng nhìn thấy bàn tay hắn đỏ ửng hốt hoảng: "Nô tỳ đi gọi thái y ngay."
"Ngươi lui ra ngoài đi."
Tiểu Tây vừa xoay người, Thẩm Huyền Quân đã bổ sung thêm một câu: "Nấu cho ta chén thuốc mới."
Vai hắn run lên: "Sao, sao... sao ca lại uống thứ thuốc đó."
Tưởng Hoàng cúi đầu, ngón tay hắn chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay. Đây không phải chiếc nhẫn ngọc y tặng hắn, thế nhưng nơi ngón tay đã không còn món đồ yêu thích ngày xưa nữa. Hắn dùng thứ khác lấp đầy khoảng trống, không nỡ lấy xuống. Bây giờ cung điện của hắn không thiếu thứ gì, duy nhất chiếc nhẫn kia đã nát vụn ở xó xĩnh nào mất rồi. Biết rõ thứ đeo trên tay chỉ là một món đồ giả mạo, nhiều lần tháo xuống rồi hắn lại đeo lên lại. Luôn nhủ với lòng ngày nào đó y trở về sẽ tặng cho hắn món quà khác. Hắn nhất định sẽ trân quý vô cùng, không bao giờ bỏ nó ra khỏi tay mình.
6
"Lúc trước cũng thường uống đấy thôi."
Hắn khiếp nhược cố gắng hít thở, mùi thuốc đắng nồng nặc như vẫn còn ở bên cánh mũi. Thần sắc của hắn kém hẳn: "Trong thuốc có ba phần độc ca ca đừng có uống nữa." Hắn cố cười gượng: "Ca ca muốn bồi bổ ta kê cho ca ca vài đơn tính ôn hòa hơn, đừng uống thứ đó nữa."
Y như muốn cười khẩy mà chẳng nhếch nổi khóe môi, hồi lâu mới nói: "Đó thật sự là thuốc bồi bổ sao? Ta uống đã nhiều năm có hại bao nhiêu cũng đã thấm vào người hết rồi. Có gì phải sợ?"
Hắn đã cố tránh, thừa biết y từ lâu đã tường tận ngọn nguồn vẫn muốn viện cớ lãng tránh: "Là ta sợ cơ thể ca ca yếu ớt không thích hợp mang thai nên mới... "
"Bây giờ cơ thể ta vẫn yếu như vậy, uống thuốc tránh thai cũng tốt."
Cũng tốt ư? hắn tự cười chính mình.
Y đã không còn muốn mang thai con của hắn nữa. Đã quá nhiều khổ sở, một mình an thai giữa đồi núi vắng vẻ chẳng ai kề cận chăm sóc, đến khi sinh nở vẫn cô đơn chật vật đau đớn một mình. Thần tiên mang thai cho người phàm rất khó, hao tổn tinh khí pháp lực rất nhiều, lúc cận kề nguy hiểm hắn đang ở đâu?
Thẩm Huyền Quân tự mình uống hết chén đậu xanh, ôn nhu nói: "Không phải người nói muốn ta đi cùng chèo thuyền hái sen sao, trời đang mát, đi nhé."
"Được." Hắn yếu ớt đáp lời: "Ta đi dặn người mang điểm tâm đến." Tưởng Hoàng tìm được cái cớ ra ngoài tham lam hít thở, tim đau quặn thắt, bên góc hòn giả sơn khuất bóng khóc như đứa trẻ.
Thẩm Huyền Quân khẽ nhắm mắt lại, mơ hồ nhớ lại bản thân thuở còn ngây dại ngồi trong đêm tối. Ánh nến trong căn nhà nhỏ rất yếu ớt, mùi sáp cũ kỹ hơi gây mũi. Y mơ màng bưng chén thuốc uống, tự hỏi chính mình nơi hắn ở lúc này đèn đuốc thế nào? Có phải ca vũ tưng bừng mỹ nhân quay quanh. Càng nghĩ càng thấy đau đớn điên cuồng, y ngửa cổ khôgn ngừng nuốt thứ đắng nghét kia vào bụng.
Vô Diện thấy y kích động vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: "Người đừng uống nữa, cả ngày nay người đã uống nhiều lắm rồi. Chỉ còn ít tiền mua đồ ăn bồi bổ tốt hơn, thứ thuốc này người càng uống càng tiều tụy.
Y ho sặc sụa cười cũng như khóc: "Đúng, đã uống nhiều như thế mà vẫn vô ích."
Cố nhẫn nhịn cơn ho nhẫn nhịn uống từng ngụm thuốc đắng, ngón tay mảnh như chỉ còn xương run run bưng chén thuốc. Lúc đó giữa họ vẫn chưa đi đến bước đường nhìn nhau phát ngán, Thẩm Huyền Quân tưởng rằng mang thai đứa bé có thể khiến hắn thay đổi tâm ý. Nghĩ lại bộ dạng ngu ngốc ngu muội, tự hạ thấp bản thân chờ hắn quay đầu nhìn mình thêm một lần. Sao có thể trở nên thấp hèn như thế chứ, nhớ lại càng khiến y buồn nôn.
Nguyên Dương đã đến trong lúc chẳng ai mong đợi, Thẩm Huyền Quân chẳng hy vọng gì nữa, thuốc thang bỏ bê. Số lần hắn đến đã rất thưa, hai ba tháng mới gặp một lần. Không ngờ, lại mang thai.
Khi đó hắn nhìn y chòng chọc, ánh mắt sắc bén đâm thẳng lên bộ dạng yếu ớt trên giường của y. Nếu ánh mắt có thể giết người không biết y đã chết bao nhiêu lần, hồi lâu hắn mới cười dài: "Ngươi đừng tưởng có đứa bé thì ta sẽ tha cho ngươi. Thủ đoạn thấp hèn này của ngươi chẳng nhầm nhò gì ta đâu!"
Y nén uất nghẹn không để lộ dù một chút, đưa tay che bụng làm tư thế bảo hộ đứa bé trong bụng. Là chính miệng hắn nói muốn y sinh một