"Ta phải vận động rất nhiều đội nhân mã mới tìm được người." Lục Minh Quy đường xa mệt mỏi nói không ra hơi, ôm nhẹ thân gầy giấu Thẩm Huyền Quân vào trong ngực: "Bị thương khắp người rồi, nép gần đống lửa thêm một chút, trời lạnh lắm."
Mối canh cánh trong lòng Thẩm Huyền Quân không thể giải tỏa, mấy ngày liền dưới vực không nói năng gì. Nhưng rồi cảm thấy hắn là ai cũng không quan trọng nữa, những bí ẩn khôn lường mà hắn đang tranh đấu cũng không liên quan đến mình. Y còn gì để lo lắng chứ, giờ đây chỉ một cơn gió thổi qua cũng khiến y giật mình sợ hãi ám ảnh mãi không thôi.
Nó đã trở thành một căn bệnh.
Y chỉ chắc chắn một điều: Phải chấp nhận sự thật này quãng thời gian còn lại đều gắn bó với hắn.
Lục Minh Quy đã tìm được lối mòn để lên núi, nhưng hai người họ chân đều có vết thương, leo trèo khó khăn. Đường đi quá dốc gió lại lạnh thổi không ngớt, hắn sợ Thẩm Huyền Quân không chịu nổi. Sau khi tìm được một hốc hang khô ráo tránh được hướng gió, mỗi ngày nhân lúc y ngủ hắn tranh thủ đi kiếm thứ gì đó, mang về làm thức ăn. Không lúc nào dám lơ là, sợ y chịu lạnh không nổi lại phát sốt thì gây go.
Hôm nay hắn phóng ám khí săn được hai con chim đem nướng, thịt rất dai và khô. Hơi cụp mắt: "Muốn tìm cái gì đó hầm mềm cho ca ca ăn cũng không có, ngồi dậy ăn đỡ mấy miếng đi."
Thẩm Huyền Quân sắc mặt xanh trắng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Những giọt mồ hôi đổ đầy tóc mai thế mà người vẫn lạnh run như băng. Lục Minh Quy căng thẳng thêm lửa, đỡ đầu Thẩm Huyền Quân ngồi dậy đưa chút nước tới: "Ca ca không muốn ăn cũng được hay là uống chút nước đi."
Môi y cứ quật cường mím chặt người càng co rúm, trốn tránh vạn vật xung quanh. Nếu bây giờ có thể biến thành sương tuyết thì tốt quá.
Quần áo dày dặn trên người hắn đều đã cởi ra đắp cho y, ngoài mái tóc đen ra mọi thứ đều trắng nhợt như xác chết. Gió tuyết thổi vù vù không dứt, tiếng hít thở nặng nề của hắn đều bị át mất, Lục Minh Quy cúi đầu: "Xin lỗi."
Thẩm Huyền Quân không hé mắt, mùi thảo dược khiến y tưởng niệm về quá khứ nước mắt không ngừng rơi. Vô Diện nhẹ nhàng tẩy rửa vết thương cho y, đút thuốc, đút cơm, lau người cho y. Họ ở cạnh nhau nương tựa những ngày tháng đau khổ, những đêm trường tủi nhục nhất. Đến tận ngày hôm nay Thẩm Huyền Quân vẫn chưa dám mở lòng tin tưởng Vô Diện hoàn toàn, nhưng không hiểu sao lại đau lòng thế...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật sự rất đau.
Trở thành một nô lệ chẳng biết đi đâu về đâu, người thân đều bị lưu đày, giam cầm. Còn y chỉ là thứ bỏ đi huyết thống không sạch. Đã không còn gì nữa mà vẫn sợ bị người ta lừa gạt, lợi dụng, thế như căn bệnh này đã ăn sâu trong cốt tủy, y có tự động viên thế nào cũng không chữa được. Nhiều lúc muốn gục ngã nhưng nghĩ đến người nhà đành gượng dậy.
Cho dù họ không xem y là người thân nhưng gắn bó nhiều năm y không đành lòng thấy họ chịu khổ.
Thẩm Huyền Quân hơi lơi lỏng, Lục Minh Quy mừng rỡ vội vàng đút nước đến. Vừa uống một ngụm tiếng ho khan đã dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt tựa như sắp nén vỡ phổi.
Thấy Thẩm Huyền Quân như thế hắn sợ đến bủn rủn tay chân. Hắn nhìn cánh tay gầy guộc trượt khỏi người hắn, không thể nào đưa tay nắm bắt. Y chìm đắm trong thương tâm, chỉ cần một tác động nhỏ sẽ hủy hoại chính bản thân mình. Khoảng cách của họ rất gần, lại rất xa xôi. Xa đến mức dù y chịu tiến một bước họ cũng không thể nào ở cạnh nhau.
"Ca ca."
Thẩm Huyền Quân nín lặng tháng ngày cô đơn đó, hắn ở bên cạnh trò chuyện quan tâm, giúp quên đi cơn đau, xoa dịu vết thương trong lòng y. Có hắn ở bên cạnh những chuyện tủi nhục không hiện hữu trong mơ hằng đêm nữa, nhưng y sợ nếu quay lưng đi hắn sẽ biến thành con quỷ ngoạm lấy mình. Bị phản bội một lần y sợ đến ngày năm không nguôi!
Lục Minh Quy dựa đầu y dịu dàng: "Tình cảm của ta chưa từng thay đổi, hơn nữa càng ngày càng sâu đậm. Ca ca có thể không tin, có thể oán hận vì ta lừa dối, nhưng ta vẫn ở đây chờ ca trở về."
Trời đang đổ tuyết hư không lạnh lẽo dồn ép hơi ấm dần cạn kiệt.
Hai người dựa vào nhau nhìn gió tuyết vần vũ bên ngoài, hắn cứ ôm chặt y không buông nói như mê: "Chưa từng nghĩ có thể gặp lại, ở cạnh nhau như thế này."
Giọng của hắn rất dễ nghe, Thẩm Huyền Quân lẳng lặng lắng nghe, không lên tiếng. Hướng mắt nhìn khoảng trời tuyết không điểm tận, giờ phút này nó là khoảng trời yên bình của họ.
Có thể, khi trở về sẽ đối mặt nhiều vấn đề gây go hơn. Chỉ lúc này thôi, chỉ lúc này, y muốn thả lỏng lòng mình ở cạnh hắn như thế cũng tốt. Chỉ lúc này thôi, cho mình chút thời gian hít thở nhìn nhận lại thế gian.
Đến tận khi trời vơi tuyết, vầng trăng dìu dịu soi sáng trên cao chỉ lấp ló chút ánh bạc, lòng Thẩm Huyền Quân thư thả ít nhiều: "Áo người có vết rách lúc về ta sẽ vá nó cho ngươi."
Đương nhiên có thể bộ quần áo này hắn tùy tiện vứt đi cũng được, có muốn quá cũng có phòng thêu may khéo hơn. Đây chỉ là sự thể hiện thiện chí bằng hành động của y mà thôi, ngầm cho hắn hiểu y đồng ý cùng hắn trở về.
Ánh mắt Lục Minh Quy sáng hơn nắm bàn tay y: "Được thế thì tốt quá."
Trong lòng hắn tràn đầu niềm vui vô hạn nhưng bên cạnh đó cũng cảm thấy xót xa.
Thẩm Huyền Quân nhoẻn miệng cười, nụ cười chẳng giữa được bao lâu. Trời đất mênh mang như thế họ lại chỉ là chiếc bóng lẻ loi nương tựa nhau chênh vênh chẳng có ngày mai, liệu thiên hạ rộng lớn có nơi nào cho y dừng chân? Có cách nào để không bị bức ép, dồn vào đường cùng? Những nỗi vướng bận ở quê nhà còn đó, y có thể trốn, có thể nhẹ lòng bao lâu?
Gió đột ngột thổi mạnh, Thẩm Huyền Quân rùng mình nép vào lòng hắn sâu hơn: "Ta thấy đói rồi."
Lục Minh Quy thấy y chịu ăn liền vô cùng phấn khởi, nhanh