Những xao động nho nhỏ cứ đến thật bất ngờ, Thẩm Huyền Quân cứ ngồi bên giường nghịch mấy bông sen đan xen nhau, sắc xanh khổng tước uyển chuyển dưới ánh hoàng hôn. Tựa như hết mình nở rộ ở cái thời gian tươi đẹp nhất, dưới ánh tà dương huy hoàng càng hết mình khoe sắc.
"Ca ca đã nhìn cả buổi chiều rồi hay tranh thủ uống canh đi."
Y dựa vai hắn không vội trả lời.
Đình viện Thẩm Huyền Quân ở vô cùng yên tĩnh, tấm rèm sa lọc bớt ánh nắng đang dập dềnh bay. Dù nắng gắt tới đâu chiếu qua rèm sa cũng trở nên mềm mại bay bổng. Bệnh vẫn chưa lui, Thẩm Huyền Quân ở bên cửa sổ ôn uyển đọc sách, lòng vẫn bồng bềnh hệt đám mây mỏng trôi theo gió. Y cũng như cành sen kia không ngừng rung động, vì hạnh phúc mà ngày càng tỏa sáng.
Ý cười nồng đậm đọng lại trên mặt Tưởng Hoàng, nhẹ nhàng vỗ vai y: "Ta mới chọn được vài thước lụa bạch vân đẹp lắm, nên thay quần áo mát mẻ mùa hè rồi."
Thẩm Huyền Quân sờ y phục trên người mình, mùa xuân đã qua nhưng y vẫn thấy hơi lành lạnh, liền nói: "Vẫn phải trốn trong áo bông thêm một thời gian nữa."
"Đương nhiên vẫn chuẩn bị áo bông cho ca ca dùng." Ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má mềm mại: "Sắc mặt vẫn còn kém lắm."
"Ta có bệnh hư hàn sắc mặt luôn trắng bạch như thế, đệ đừng để ý."
Hắn cười chà chà tay trên lò sưởi bên cạnh, tay mang theo hơi ấm áp nhẹ lên má y: "Nào có, thỉnh thoảng ca ca đỏ mặt trong rất đẹp."
Y dựa sát người hắn bình yên ngắm trời đất, nếu có thể cùng nhau già đi... thật là tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây sắc mặt y trầm xuống tựa cây cỏ phủ sương, ngày thu theo mây lạnh lẽo. Tưởng Hoàng như không phát hiện hôn lên trán, nói: "Ta dọn cơm lên nhé."
Thẩm Huyền Quân gật đầu, lát sau thấy người hầu trong phủ mang một chậu cá lớn vào phòng. Họ nhanh tay dời nhà cho mấy chú cá chép hồng, bầy cá con thích thú bơi lượn dưới lá sen, tuy chậu hoa nhỏ hẹp nhưng có niềm vui riêng.
Y nghĩ chốc lát, hai người tuy thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng quyết không phụ thời gian kề cận hạnh phúc. Tự dưng y thấy thoải mái hơn hẳn, có can đảm cùng hắn bước tiếp.
Thẩm Huyền Quân ăn rất ngon miệng, đang định đi tắm thì có người ôm eo lại. Hành động vừa gấp gáp vừa lỗ mảng, Thẩm Huyền Quân thấy kỳ lạ nghiêng mặt nhìn hắn. Tưởng Hoàng ngượng nghịu: "Đến Toái Châu tắm đi."
Ở Toái Châu viện có dẫn hồ ôn tuyền. Không gian ấm cúng, sương khói mơ hồ, huyễn hoặc khiến người ta dễ có ý đồ xấu. Thẩm Huyền Quân xấu hổ không muốn, hắn lại ôm sát hơn thì thầm dụ dỗ: "Ta đuổi hết người khác đi, sẽ không ai biết đâu." Giọng hắn mềm mỏng như tơ chui vào tai: "Ta giúp ca ca chà lưng, sẽ không làm gì đâu."
Mấy chữ không làm gì đó càng làm y bất an, đôi mắt hắn đen như mực.
"Thôi, thôi... lười đi đến đó lắm, ta... ta ở đây được rồi." Nếu y đồng ý khác nào dâng tận miệng cho hắn, trước kia trên đường chiến đấu hai người không ít lần tắm chung. Nhưng khi đó đơn thuần là gột rửa bụi đường, Thẩm Huyền Quân thấy mình đã mang lòng mến mộ, không nên quá thân mật.
"Không sao, ta bế ca ca đến đó."
Thẩm Huyền Quân "..."
"Ca ca chiều ý ta đi mà." Ánh mắt hắn mang theo ái dục tan chảy khiến người ta dễ mềm lòng. Tưởng Hoàng siết chặt hơn khảm người vào khoang ngực ấm áp: "Bệnh ngâm ôn tuyền mới tốt, đả thông kinh mạch."
"Ta tự ngâm một mình cũng được." Thẩm Huyền Quân nói lí nhí trong miệng, không biết nghĩ cái gì mặt đỏ gay bộ dạng bối rối, âm thanh nuốt trong miệng không thốt ra được, y lắc lư đầu như con rối gỗ: "Không phải, ta không có ý đó."
Tưởng Hoàng cười híp mắt, vươn tay chạm mặt y, đầu ngón tay mềm mại chạm lên gò má nóng đến sắp bốc cháy. Giống như đang kiểm nghiệm món đồ quý giá, từng cử chỉ đều thể hiện sự trân quý: "Ca ca có ý gì cơ, ồ mặt đỏ hết rồi, đang nghĩ chuyện xấu đúng không?"
Bị hắn sờ, nhiệt độ trên người Thẩm Huyền Quân tăng lên. Muốn định thần lại, chửi mắng.
Đêm nay cực kỳ yên tĩnh, ánh đèn lồng chiếu vầng sáng cam nhạt mông lung mờ áo. Đâu đó vang lên thanh âm nước chảy nho nhỏ, Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, Toái Ngọc xây dựng lộ thiên, tường vây chặt nhưng trồng nhiều cây cỏ, xây dựng khéo léo không gian mở rộng thoải mái.
Xương cốt Thẩm Huyền Quân được thông thoáng sảng khoái vô cùng. Mà Tưởng Hoàng đang đi chân trần trên sỏi, bàn chân cọ xát bên dưới: "Nước hơi nóng với ca ca đúng không?"
Thẩm Huyền Quân nghĩ một lát mới hiểu, hắn thường châm nước cho y tắm. Cho nên độ ấm đã thử quen, vừa xuống liền biết y thấy hơi nóng.
"Lát nữa sẽ quen thôi." Thẩm Huyền Quân nhắm nghiền mắt vừa nói vừa nhấn mình sâu xuống nước hơn.
Bỗng, có một bàn tay rộng vươn tới, ôm lấy y từ sau. Đã thịt trần trụi bị chạm lấy phản ứng cực kỳ chân thật, y thấy người mình giật nảy lên, tê rần rần. Tưởng Hoàng dán bên tai y những lời thì thầm: "Ca ca sao thế tự dưng cách xa ta quá."
"Đệ lo tập trung tắm đi." Thẩm Huyền Quân thủ sẵn tư thế chuồn, dưới màn nước nhẹ nhàng trốn ra khỏi vòng tay của hắn: "Rộng rãi mới thoải mái."
Tưởng Hoàng gật gật đầu tán thành.
Thẩm Huyền Quân thở phào yên tâm nhưng chân vẫn chạy qua bờ bên kia ngâm nước.
Khí nóng trong hồ như ngày tăng lên, Thẩm Huyền Quân dần thấy không thoải mái. Y cố gắng nhịn cảm giác phập phồng trong ngực, thầm nghĩ: Hay là mình nói rõ với hắn, thần và người vốn có khoảng cách. Y có thể đem lòng yêu thích hắn, nhưng không thể cho những điều hắn muốn.
Cứ dây dư như vậy, ai cũng đau khổ tổn thương.
Lưng trần của Thẩm Huyền Quân bỗng chạm phải da thịt nóng bỏng, rắn chắc. Họ chỉ mặc một lớp đồ lót cực mỏng, vừa chạm dục vọng căng tràn