Bạch Nhất Vân được Phương Dao đón về nhà một thời gian dài, nàng gần như thay da đổi thịt, phong thái so với… không khác biệt mấy. Mặc dù nàng không hiểu nhưng Phương Dao tướng quân hòa nhã khiêm tốn là người dễ thân cận. Hôm nay nàng được Tố Lam chọn y phục, bới tóc theo kiểu tiểu thư, Phương Dao tướng quân tán dương không thôi.
"Nhớ lời ta dặn không?"
Bạch Nhất Vân gật đầu vâng dạ nhưng nàng vẫn sợ Thẩm công tử nhận ra nàng.
"Đừng căng thẳng." Giọng Phương Dao hơi run: "Giống lắm."
Tưởng Hoàng sắp xếp cho họ trên một hòn đảo trong hành cung, Thẩm Huyền Quân muốn ra thăm phải đi thuyền. Lúc y ra thăm Uyển Nghi vẫn còn đang bệnh, muội ấy đang mang thai lại trúng bệnh lây nhiễm, cả y muốn gặp cũng không được. Nhưng Thẩm Huyền Quân vẫn rất vui vẻ, y ngồi bên ngoài nhìn bóng người qua tấm rèm, kể cho nàng ta nghe những chuyện nghịch ngợm của Nguyên Dương.
Bạch Nhất Vân thỉnh thoảng sẽ dùng giọng điệu nhí nhảnh đáp lại, câu nào khó quá sẽ giả vờ ho, Phương Dao giúp nàng đối đáp.
Thẩm Huyền Quân ở trên đảo hai ngày Tưởng Hoàng đến tận nơi đón về, suốt dọc đường đi thuyền hắn dùng giọng điệu dạy trẻ nhỏ nhắc y cái này cái kia, Thẩm Huyền Quân nghe đau cả đầu, không thèm để ý đến hắn.
"Ca ca, ta không phải đang mắng ca ca đâu."
Thẩm Huyền Quân bĩu môi, ngoan ngoãn trở về dưỡng thai. Y phát hiện từ khi đến hành cung Nguyên Dương không còn xa cách với Tưởng Hoàng nữa, có thể trước đó suy nghĩ lung tung, chẳng qua là trẻ nhỏ giận dỗi đòi quà mà thôi.
Đến giữa mùa hè, nắng ngày càng gay gắt, nếu không có việc gì quan trọng Thẩm Huyền Quân đều ở tây điện mở cửa đón gió hồ. Bên phải tây điện là một cái hồ lớn, guồng quay nước thỉnh thoảng sẽ mang nước xối lên mái hiên, thêm việc băng đá trong phòng luôn đầy đủ, y không hề thấy nóng đến bức bối.
Nhưng nơi biên thùy thì lại khác, Phương Dao trên đường ra trận bị người ta bắn bị thương. Góc bắn chuẩn sát, cự ly vô cùng tốt, Phương Dao cảm nhận được có thứ gì đó lao tới, mũi tên đã xẹt qua cổ hắn. Ánh mắt Phương Dao bỗng sắc bén như chim ưng, hắn nhận ra chiêu thức đó, ý nghĩ vừa hiện lên hắn ngẩng phắt đầu tìm kiếm bên trên vách núi.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy cung tiễn từ trên cao rơi xuống trong ánh nắng lấp lánh.
Phương Dao xoay người xuống bên hông ngựa, cúi thấp, máu thấm ướt trên cổ, khi ngựa băng qua khúc quanh cánh tay đưa ra chụp được cung tiễn.
Lúc Tưởng Hoàng nhận được thư của Phương Dao về chuyện này, bên ngoài có cấp báo, chủ hai thành Bạch Dương, Bạch Án liên tiếp bị người ta gây hấn, chặn đường binh sĩ tuần tra. Thời tiết càng lúc càng nóng nực, mọi người đều thấy hắn nóng nảy khó hầu, thường xuyên nổi giận. Chỉ khi đến chỗ Thẩm công tử sắc mặt mới hòa hoãn lại.
Hắn không nói chuyện một đội binh khoảng ba mươi vạn thần bí kéo đến vùng biên giới cách Bạch Án chừng hai mươi dặm, bọn chúng liên tục chống phá muốn chiếm cứ thành trì cho ca ca biết.
Lạ lùng hơn, hắn không điều tra được đội quân này từng đâu đến, xuất thân từ đất nước nào, lúc ra chiến trường họ mặc thiết giáp, che kín mặt, được huấn luyện đặc biệt. Phương Dao gửi thư nói chiêu thức đối phương dùng y hệt hắn, Phương Dao theo hắn từ nhỏ, hắn sẽ không nhìn nhầm, cả cung tiễn được gửi về cũng giống hắn như đúc. Từ lâu hắn đã không động đến cung tên, bởi có thể từ trong gió tạo ra Phong Hỏa Vô Thương. Vết thương của Phương Dao chuẩn xác là chiêu thức này, Tưởng Hoàng bỗng nhớ mình có một sư huynh họ Hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nghĩ đến vị này xong trong lòng bỗng có thêm mấy phần nghi ngại, hỏi sao đối phương biết rõ cách đánh trận của hắn, rõ đến từng đường đi nước bước.
Trên bàn tấu sớ chất cao như núi đều là tình báo chiến sự. Hắn đăng cơ, việc đầu tiên là quét sạch tàn dư, thu dọn giặc ngoài, nhờ và tấm thân bất tử lấy được từ chỗ Thẩm Huyền Quân cùng với Vân Hà Sơn Đồ, dường như chưa từng rơi vào nguy cấp. Bởi thế việc hắn lập phi tần trong cung chủ yếu là thêu hoa trên gấm, không sủng bất kỳ người nào, tránh những kẻ nắm binh tướng trong tay có ý đồ trữ quân. Lần này đối phương khiêu khích vào thời điểm ca ca đang mang thai, hắn lo y biết tin sẽ không thể thoải mái nghỉ ngơi.
"Đệ nghĩ gì mà chuyên tâm thế."
Tưởng Hoàng giật mình, không biết y ở trong thư phòng từ bao giờ, trên tay còn mang theo bình sứ đựng canh. Có lần Thẩm Huyền Quân đến đứng bên ngoài đợi thông truyền, hắn không muốn y đợi lâu nên từ đó công công thấy y sẽ dẫn thẳng vào trong điện.
Tâm trạng của hắn không tốt đã đuổi mọi người ra ngoài, chẳng có ai dám đi vào điện, Thẩm Huyền Quân đành tự mình đến bên cạnh hắn, cũng may y không nhìn thấy cảnh tượng hắn nổi cáu.
"Tiểu Tây có nấu canh giải nhiệt, ta mang đến cho đệ uống hạ hoả."
Tưởng Hoàng giấu đi sự uể oải, cất giọng ôn tồn: "Ca ca, ngồi xuống trước đi."
Hắn giả vờ dọn bàn đặt bình sứ xuống, tay nhanh nhẹn cất số tấu chương phiền phức sang một bên. Trong phòng đang đóng kín ngột ngạt, Tưởng Hoàng mở cửa sổ cho thông thoáng, sai người đổi băng mới. Sợ y biết hắn mệt mỏi vì chiến sự, hắn giải thích: "Trời nóng quá đầu đau khó chịu, chẳng muốn mấy kẻ hầu người hạ ra vào nội điện."
"Ta giúp đệ xoa." Ngón tay Thẩm Huyền Quân đặt lên thái dương của hắn xoa nhẹ: "Canh hạt sen đệ uống cho mát."
Tưởng Hoàng ôm chầm lấy y đầu gục bên vai: "Cho ta dựa một lát."
Thẩm Huyền Quân vỗ lưng hắn: "Đệ mệt hay là ngủ một lát đi, tinh thần không tốt có xem cũng chẳng giải quyết được."
Hắn dựa hẳn người vào vai y, dụi nhẹ: "Ca ca vào trong nằm với ta đi."
Trong thư phòng luôn có giường để hắn nghỉ ngơi, sau khi Thẩm Huyền Quân lui tới bên trên giường có thêm vài cái gối mềm cho y dựa. Hai người ôm nhau trên giường, chẳng ai nói gì, nghe tiếng thở của đối phương trìu mến.
…
Thẩm Huyền Quân dỗ hắn nhưng bản thân lại ngủ trước. Hắn nằm chưa lâu bên ngoài có người cầu kiến. Sợ y tỉnh dậy sẽ nghe thấy hắn cùng vị quan ấy ra phòng khác bàn bạc.
Trong mắt Tưởng Hoàng bừng lên ngọn lửa: "Bạch Dương dễ thủ khó công, đương nhiên không thể để rơi vào tay người khác. Trẫm đã có suy tính, trước hết ngươi…"
Quan lại nghe xong sách lược âm thầm liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Tưởng Hoàng dặn dò bí mật xong liền đuổi người về, thầm nghĩ phải phong toả tin tức thật tốt. Cung điện của y gần thư phòng hắn, nhìn thấy có người thường xuyên ra vào cấp báo, muốn giấu thời gian dài rất khó.
Chiều đó hắn đưa Thẩm Huyền Quân đến cung điện xa thư phòng hơn, phía trước có bồn hoa nhỏ, sau lưng là hồ nuôi cá chép hồng tung tăng bơi lượn, phong cảnh xung quanh rất đẹp chỉ là hơi vắng vẻ. Thẩm Huyền Quân điểm ngực hắn: "Ta chỉ tự ý vào thư phòng có một lần đệ đã muốn đuổi ta đi xa rồi."
Hắn nắm tay y bối rối nói: "Ca ca, ta chỉ muốn ca ca được nghỉ ngơi tốt thôi."
Cũng chỉ là cung điện như nhau, y không nhận ra được có gì tốt hơn, hơi hờn dỗi: "Muốn đến thăm đệ phải đi thật xa, dạo này nắng gắt đệ không biết thương ta gì cả."
"Ta sẽ về với ca ca mà." Hắn không ngại đội nắng, chỉ sợ ca ca lo lắng không vui ảnh hưởng đến thai khí.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy biến cố lần này còn ẩn một mối tai họa ngầm, móng vuốt của nó sẽ chạm vào nơi mềm yếu nhất của hắn. Có thể là ai, ca ca, Nguyên Dương, bất kể là ai hắn cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Thẩm Huyền Quân không gây khó dễ nữa nằm dựa vào ngực hắn, Tưởng Hoàng không phải người tính toán hời hợt, nếu đệ ấy muốn đã sắp xếp nơi này cho y ngay từ đầu. Nhìn thái độ những người hầu hạ ngoài thư phòng hôm nay, đoán được tám phần tiền triều có biến cố, hắn không muốn y bận lòng mới tìm cách che giấu.
Y tiếng thở dài trong lòng, nghiêng đầu hôn lên má hắn. Thời gian qua chưa từng thấy hắn vì triều chính mà bận rộn, chính bản thân cũng dần quên mất hắn là ai.
Mùa hè năm nay kéo dài như bất tận, các vùng gần núi đã bắt đầu có dấu hiệu hạn hán, người dân khốn khổ nhìn hoa màu héo khô, mùa màng thất bát. Hắn sai Long Từ đi thông kênh rạch dẫn nước chữa hạn, đến nay vẫn chưa có tin tức khởi sắc.
Nhẩm tính thời gian Thẩm Huyền Quân tái độc đã cận kề, số đơn dược hắn nghiên cứu đều không có tác dụng chữa dứt. Vườn hoa Phỉ ngàn cánh không nở hoa, cành lá héo úa, hoa Phỉ vốn khó trồng nay còn phải chăm trái mùa. Một khi hoa héo úa hạt giống coi như bỏ, bởi chỉ có bông hoa đầu tiên nở
mới có tác dụng làm thuốc. Mỗi cây hoa dùng được một bông, vừa hái là dùng ngay không được chậm trễ, vô cùng quý giá.
Tưởng Hoàng vừa chăm việc nước vừa chăm việc nhà, Thẩm Huyền Quân gần đây kén ăn ham ngủ, nhiều lúc khó chịu trong người vẫn giấu hắn. May mà hắn phát hiện kịp, gạt chuyện biên ải ra một bên tìm các món ăn mới giúp y đổi khẩu vị.
Không biết sau lưng y tiền triều đang nghiến răng mắng nhiếc thế nào, Thẩm Huyền Quân không thể lo nhiều như vậy. Thần tiên mang thai phải mất ba năm, y đã trở thành người phàm biết đâu có khác biệt. Thai khí liên tục không ổn, có những ngày y chẳng bước nổi xuống giường cả người nóng lạnh đan xen, người gầy nhom, sắc mặt tái mét.
Ngọn lửa này lan đến tiền triền, người người đều nghĩ y giả vờ giả vịt cứ nhắm mắt mở mắt coi diễn. Nay trong bụng của y có giọt máu của hoàng thượng, là long mạch của quốc gia, hoàng thượng đăng cơ đã lâu ngoài thái tử ra không có vị phi tần nào có diễm phúc mang thai. Trọng thần luôn mâu thuẫn, hoàng thượng ít con nối dõi, khi chi tán diệp quan trọng nhưng lỡ như đứa bé được y nuôi dạy sau này có ý định tạo phản?
Tâm tư hoàng thượng đều dán lên người y không chịu lo cho đất nước, tướng quân Khang Huệ có chủ kiến để cho đại phu ở thành Nam Xuân đến khám: "Hà Thái ở chỗ thần đã mười năm chưa từng để cho binh sĩ bệnh lâu khó khỏi, ông ta đã nhìn qua nhiều bệnh không chừng có thể tìm ra mầm bệnh, thần sẽ tức tốc bảo thuộc hạ đưa ông ấy nhập cung."
Các đại phu dân gian vào trong hoàng cung ngày càng nhiều, họ đều ra kết luận là trúng độc, máu huyết không thông. Những lời này không dám nói trước mặt y, trước mặt hoàng thượng lựa lời nói, chỉ sợ sơ xuất sẽ bay đầu. Tưởng Hoàng nuôi hy vọng có người tìm ra cách, đến một hôm có một vị đại phu già lọm khọm đến thưa: "Hoàng thượng, có còn nhớ thảo dân không?"
Tưởng Hoàng đương nhiên không nhớ nghi hoặc nhìn lão, người này có chút quen mắt, cõi lòng hắn bỗng dân lên cảm giác xúc động khi nhìn thấy người thân sau thời gian dài không gặp. Song hắn nghĩ mãi không nhớ ra là ai, bồi hồi hình dung tìm chút ký ức trên người lão.
"Khi xưa lão từng có một tiểu đệ tử tên Lương Tiểu Giang, không biết hoàng thượng có ấn tượng không?"
Tưởng Hoàng có chút hoảng hốt không nói được nên lời.
Lão không nhịn được cảm thán: "Mới đó đã hơn hai mươi ba năm, thảo dân thì đã già đi rất nhiều còn hoàng thượng vẫn còn như xưa."
Hai mươi ba năm?
Tưởng Hoàng có ảo giác đã qua một đời người, những người quen cũ của hắn không già đi cũng đã chết. Ngoại trừ Phương Dao và ca ca ra hắn không còn ai thân thuộc. Bất giác hắn run rẩy: "Sư phụ, không phải người đã…"
Khi hay tin người mất hắn có về thăm, mồ mả không có, vùng núi sâu đã lâu không có người chăm nom quét dọn. Hắn khắc bài vị làm lăng mộ trong kinh thành cúng bái, rốt cuộc vẫn có nhiều thiếu sót. Có lẽ