Chap này dành cho kô nào thích Happy Ending (´Д`) Ban đầu tui tính là không viết đâu vì có kô từ truyện toy nhưng âu kây vì toy thấy các cô thích HE khá nhiều.
*Có điều là các kô vẫn phải chấp nhận sự thật là Sara đã tử trong cốt truyện gốc rồi nhé. (Các kô nên hiểu cái lợi của nó -.-')
Toy có ý định viết thêm 3 chap hậu trường của ba season nữa nhưng vì tôi cũng muốn kết thúc sớm nên không viết nữa nhé (─.─||
________. _________. __________.
#pov: Sarako bị trúng đạn, không bị Mikey đấm trúng nhưng rơi vào trạng thái hôn mê dài tháng.
*Chú ý:
•Nó bị hơi nhảm và khó nghĩ về kịch bản vì sự thật về việc của Mikey hắc ám không dễ để giải quyết(?)
•Um thì.. Vì là một cái ending tiếp theo nên tôi nghĩ có thể sẽ hơi dài nên các cô giữ thời gian nhé.
NO ONE'S P.O.V
"Em ấy thế nào rồi bác sĩ!!?"-Senju
"Chúc mừng, việc cô ấy khắp đạn và giữ máu đã giúp cô ấy sống qua đợt này. Cô ấy rất mạnh mẽ nhưng có điều là cô ấy rơi vào trạng thái hôn mê khoảng vài tháng."-Bác sĩ
"Phù.."-Senju-"Em ấy ổn rồi.. Đội ơn trời.."
"May quá.."-Take
"Con nhóc này thật chứ.."-Draken
"Em muốn khóc..(*꒦ິ꒳꒦ີ)"-Senji
"Em đang khóc mà"-Takeomi
"Dỗ nó đi còn ở đấy mà chọc"-Benkei
"Nhà Akashi là thế mà"-Waka
Ngay lúc đó Koko và Mikey cùng Sanzu chạy tới, phía sau có thế hệ S62 bên bang Lục Ba La Đơn Đại. Mikey im lặng bước tới từ sau, ai biết Mikey nghĩ gì đâu.
"Em ấy sao rồi?"-Kokonoi
"Nó qua rồi nhưng chìm vào hôn mê"-Takeomi
Nghe xong thì cả lũ cũng thở phào nhẹ nhõm, Kokonoi tự nguyện làm người sẽ đầu tư tiền chi phí cho Sara nằm bệnh viện những tháng cô bị hôn mê.
________. _________. _________.
TAKEMICHI'S P.O.V
"Sara-chan, cậu cảm thấy thế nào rồi ?"-Take
Cũng đã được 4 tháng trôi qua, Sara đã tỉnh dậy được 2 ngày. Cậu ấy thì trông ngu ngơ như không biết cái truyện khỉ gì xảy ra trong những tháng ngày vừa qua. Tôi tỏ ra đúng là thằng bạn chí cốt, ngày nào cũng đúng lúc tan trường là lết xác đến bệnh viện để chăm sóc cho Sara ƈôи ŧɦịŧ chiều tối. Chủ nhật thì nói thật cũng dành ra buổi sáng còn tối mệt thì cho thằng "chồng" cậu ấy vào chăm chứ sao. Nhưng cái kì lạ là Sara chẳng khác gì là cái cô nhóc lúc trước cả, chẳng dám mở miệng nói một lời với ai.
"Sara-chan, tớ lo cho cậu lắm đấy. Cậu có thể nói gì đó không?"-Take
"......"-Sara
"Vậy thì giao tiếp bằng giấy nhé?"-Take
Sara quay sang nhìn tôi với ánh mắt rất tự nhiên nhưng trống rỗng (ý là bầu trời đen không có hình tròn trắng). Cô nhẹ gật đầu, tôi thấy vậy thì liền đi lấy vở ra để đưa cho Sara.
"Sao cậu lại im lặng vậy..?"-Take
[Tớ biết cậu là bạn thân tớ nhưng tớ có cảm giác như.. Thứ gì đó đang khống chế giọng nói mình.]
"Cậu nói rõ chút được không..?"-Take
[Cậu kể lại vụ việc mấy tháng trước tớ mới biết được]
Chẳng khác nào cậu ấy bị mất trí nhớ cả, tôi mới dùng miệng kể cho cậu ấy về vụ mấy tháng trước cái vụ trận chiến Tam Thiên và việc Sara bị trọng thương đến hôn mê vài tháng. Cô ấy hiểu rồi ghi ra giấy.
[Bản năng hắc ám của tớ sau khi bị bộc phát sẽ kiềm lại số ngữ tớ phát ra, chính nó có thể khiến tớ bị mất giọng nói.]
"Tớ hiểu rồi.. Vậy cậu nghĩ nó sẽ trong bao lâu?"-Take
Sara ngẫm nghĩ một hồi về câu hỏi của tôi rồi viết ra giấy rằng cũng hơi lâu chút nhưng ít nhất vẫn là 2 tháng rưỡi. Vậy là từ bây giờ cậu ấy sẽ phải giao tiếp bằng vở sao?
[Khi nào cậu định trở về tương lai?]
"Ể? Đến khi cậu được xuất viện thôi"-Take
[Cứ về đi, tớ ổn mà]
"Nh-nhưng mà.."-Take
Sara lắc đầu tỏ vẻ không muốn tôi nói thêm lí do để lo cho cậu ấy. Tôi hiểu mà.. Nhưng trong khi còn có Mikey chưa rút khỏi Kantou nữa thì sao giờ..? Đang đăm chiêu suy nghĩ thì Sara đặt tay lên đầu tôi.
"Về đi.. Cậu tin tớ mà."-Sara
"Ể--...?"-Take
[Về vụ Mikey.. Tớ sẽ có cách. Đừng tự chiến đấu một mình mãi như thế, một anh hùng cũng cần nghỉ ngơi. Và cậu là một trong số đó.]
"Sara-chan.."-Take
________. _________. __________.
MAIN'S P.O.V
Take thực sự đã rời đi. Bị tới vậy mà vẫn sống được, thân xác cô bé này ham sống thật đấy. Bao nhiêu thương tích vẫn vượt qua được, giờ thì.. Làm thế nào để giải quyết Mikey đây? Bản thân anh ấy vẫn ở trong Kantou và vẫn giữ ý nghĩ đó..
*Nhạc chuông*
'Ể..? Sao điện thoại mình vẫn ở đây?'-Sara
Sara mở điện thoại ra và thấy Shin gọi cho mình liền chợt nhớ ra.. Đúng rồi! Bản năng hắc ám bám người ấy khi họ bị mất ánh sáng của bản thân! Vậy thì chỉ cần đem họ lại là Mikey sẽ trở lại.
*Mở máy*
/SARA!! EM SAO RỒI!!?/-Shin
'Làm loạn không khá nào Take'-Sara
/Alo? Sara?/-Shin
[Chat đi, hiện tại em không nói được]
Đương nhiên là tôi dùng cam sau để chiếu vở mà Take cho mình. Tôi thấy Shin tắt máy rồi chat. Chủ yếu là tôi bảo anh ấy nên về nhà Sano bây giờ cũng được, dắt cả Izana theo nữa. Đó quả là bất ngờ lớn cho Emma và ông Sano đấy và sau đó thì còn Mikey nữa thôi.. Phải làm cách nào kéo anh ấy về mới được.
"Inamori"-Bác sĩ
"..?"-Sara
"Theo lịch trình thì đáng ra cô phải ở lại thêm vài ngày nữa để theo dõi nhưng sức khỏe cô có vẻ chạy lên khác nhanh nên tôi nghĩ mai cô sẽ được xuất viện."-B/S
"....."-Sara
Tôi khẽ gập người lại tỏ ý cảm ơn, người nhật là vậy mà dù tôi là con lai. Tôi đi tới sắp xếp đồ để chuẩn bị cho hôm sau rời khỏi bệnh viện thôi.
________. _________. _________.
Sáng hôm sau, như dự định thì tôi xét giấy tờ rời khỏi bệnh viện từ sớm. Kế tiếp theo khi mà phải nghĩ đến Mikey đang ở đâu và đang làm gì. Phải tìm được anh ấy mới kéo anh ấy về được chứ bây giờ không thấy thì kéo kiểu gì giờ. Hmmm những người thân cận nhất với anh ấy hiện giờ là Koko-san và Haruchiyo nhỉ? Vậy thì.. Khoan, phải đi hỏi Senju! Đúng rồi anh ấy nằm trong Tam Thiên, chắc chắn sẽ biết Mikey đang ở đâu để bàn về kết quả chiến tranh Tam Thiên!
Đúng, tôi liền quay người chạy đến nhà Senju khi nghĩ xong. Phải nhanh chóng mới được, trước khi anh ấy đi tới gặp Mikey nếu không sẽ mất dấu mất.
"Sa-kan!?"-Senju
"....?"-Sara
"Tại sao em lại cắt tóc của mình? Sao em lại ra khỏi bệnh viện?"-Senju
"....."-Sara
Tôi lôi quyển sổ của mình ra, tôi biết anh ấy sẽ hỏi vậy nên đã viết trước rồi. Tôi đưa cho anh ấy xem thì Senju còn thêm ngạc nhiên khi tôi không nói bằng miệng. Tôi đã cắt đi mái tóc dài của mình để lại bộ tóc ngắn như con trai, khác gì Senji đâu (´Д`)
[Tôi cắt tóc của mình vì sau từng đấy tháng bị hôn mê, tóc dài ra rất nhiều. Còn việc còn lại, bác sĩ bảo tôi có thể rời khỏi bệnh viện trong hôm nay vì sức khỏe tôi đi lên rất nhanh, anh hiểu mà]
"À còn giọ--.."-Senju
Trước khi anh ấy kịp hỏi thì tôi đã chặn lại và giở lại trang giấy hôm trước khi nói chuyện với Takemichi. Senju thấy và cũng không còn nói gì nữa vì sở dĩ anh cũng phải lấy lại sự điềm tĩnh mà bình thường hay có. Anh ấy không thích ồn ào đầu nhưng người anh ấy bị thương nên anh ấy cũng không thể không lo lắng được. Thấy anh ấy lấy lại bình tĩnh rồi tôi mới hỏi anh ấy về việc Mikey và Tổng kết trận Tam Thiên.
"Về chuyện đó hả? Hm, em cũng có thể đi theo anh vì anh định đi bây giờ mà"-Senju
[Tốt quá, cảm ơn]
Rồi cười một cái dù anh không thấy mặt tôi nhưng vẫn thấy được nét vui vẻ trên đôi mắt (Sara đeo khẩu trang đen). Anh ấy cũng cười rồi kéo tôi đi đến đó. Ê---.. Cái tòa này khá là khủng chăng?
Senju kéo tôi vào trong rồi đi lên tít trên cao bằng thang máy, trời thì hơi năng nên tôi hơi khó chịu với ánh nắng chói rọi này. Senju thì không thích mưa xối xả và ngược lại thì Senji không thích nắng gay gắt, bộ song sinh ghét thời tiết.
Lên tới tầng đó rồi thì thấy Kokonoi đang ngồi bàn làm việc với máy tính, con Mikey thì đang nhìn xuống phố. Nghe được tiếng động thì Mikey quay lại mới thấy Senju và Sara ở đây.
"Mày dẫn cả Sara đến đây làm gì?"-Mikey
"Ẻm đòi đi đấy, vả lại cũng có chuyện muốn nói với mày nên cái chuyện Tam Thiên để sau đi"-Senju
".....Nói đi, Sarachin"-Mikey
"Đi với Sa-kan một chút"-Senju
"Hả-?"-Mikey
Mikey quay sang thì ngạc nhiên khi thấy tôi cầm sổ và Senju nói, xem ra ai cũng ngạc nhiên khi tôi không nói bằng miệng mà lại cầm sổ. Nhìn biểu hiện của anh ấy thì tôi tin là anh ấy đang nghĩ tôi giận anh ấy.
"À ừm"-Mikey
________. _________. _________.
NO ONE'S P.O.V
Sara, Senju, Mikey đi trên đường, dường như Mikey đã cảm thấy được sự quen thuộc trên con đường mà Sara dẫn anh ấy đi. Còn Senju vẫn uốn mày khó hiểu với cái đường này đấy, vì có bao giờ cậu đi đâu mà biết. Mikey muốn hỏi nhưng Sara để ý anh ta hơi ngập ngừng sợ gì đó, hiểu rồi đưa cho Senju trang sổ cũ. Senju hiểu Mikey đang không tự nhiên điều gì, đưa cuốn sổ ra cho anh ấy. Ừm nó đã giải hết thắc mắc của anh ấy, nhưng đương nhiên còn thắc mắc là dẫn anh về nhà để làm gì..?
Khi bước đến cổng nhà thì Mikey đã ngửi được mùi bữa sáng mà Emma thường hay làm nhưng.. Sao anh lại nghe được tiếng ông nói "hai đứa cháu trai của mình"? Sara cười rồi mở cổng bước vào một cách tự nhiên. Đúng rồi, cô đã thông báo trước rồi nên việc bước vào nhà là việc tự nhiên. Khi bước đến gian phòng khách thì đã thấy ông Sano nói chuyện các thứ, phía đối diện ông ấy là Shinichirou và Izana.
Mikey ngạc nhiên lắm đấy chứ, Sara vẫy vẫy tay để lấy được sự chú ý của họ, ông Sano nhìn thấy thì mừng lắm khi mà Sara mang được Mikey quay lại. Shinichirou và Izana thì đứng bật dậy rồi tiến lại gần ôm Mikey.
"Mikey.. Chào mừng em trở về"-Shin, Izana
*Tiếng bút chì*
[Emma ở trong phòng bếp nhỉ? Em đi phụ cậu ấy nhé.]
"Kh-khoan.. Sa-kan"-Senju
[Ehe, làm quen chút với nhà Sano nha anh vì đằng nào sau này anh cũng phải qua lại với họ khá nhiều]-Sara đi vào gian trong
"Nh-nhưng mà..!?"-Senju
"Senju! Có tao rồi mày ngại gì?"-Mikey
"Có mày khác gì có cái nịt không vì tao từng là địch của mày mà"-Senju
"Mày phũ thế :))??"-Mikey
"Ây da, thanh niên phũ ghê vậy"-Izana
"Chú em là em trai của Takeomi đúng không? Thế thì dễ cho chú mày rồi còn gì"-Shin
"Tôi không quan tâm chuyện đó đâu"-Senju
"Thằng này nó cuồng Sara lắm hả sao khi nói với người khác thì phũ mà nói với Sara thì hiền khô"-Izana
"Nó là thế mà, anh với em khác gì nó đâu :)?"-Mikey
"Ơ hay thằng này, bốc phốt cả anh và cả bản thân mày luôn :))??"-Izana
"Mấy người ồn quá. Mikey, mày hai mặt thật đấy, mày lật mặt như lật bánh tráng vậy"-Senju
"Keme tao, mày hỏi kì!!"-Mikey
"Thì em là Mai kì mà em zai :))"-Shin
"Mày kì thật mà em zai :))"-Izana
"Tao không hỏi, vừa rồi là tao chốt"-Senju
"Phản dame kìa Manjirou :))"-Shin
"Vào ăn đi!!"-Emma
__________________________
__________________________
Cái lúc ăn đó thì Senju với Mikey đấu võ mồm liên tục khiến Emma phải cốc vào đầu cho mấy phát. Sara thấy cảnh hạnh phúc này không kìm được mà cười mỉm một cái rồi chợt nhớ đến lời hứa với Take.
'Ừm, chiều nay sẽ đưa cậu về!'-Sara
"Sa-kan! Anh đúng mà, đúng không!?"-Senju
"?"-Sara
"Không! Tao mới là người đúng!!"-Mikey
"Đéo!! Kem socola bạc hà ngon hơn Taiyaki!!"-Senju
"KHÔNG NHA!! Taiyaki cũng có vị bạc hà thây!!"-Mikey
"Nhưng kem socola bạc hà là sự kết hợp hoàn hảo giữa ngọt ngào và mát lạnh còn Taiyaki đó thì chỉ có mát lạnh mà thôi!!"-Senju
[Anh bảo anh không thích ăn ngọt mà sao lại cuồng kem socola bạc hà đến vậy?]
"....."-Senju
"Trả lời đi chú em :))"-Mikey
"Thôi nào!!"-Emma
"Đúng là địch có khác"-Izana
"Không gây chiến ảnh hưởng đến chúng mày lắm hả?"-Shinichirou
"Chắc chắn rồi."-Senju, Mikey đồng thanh lại gây nên một trận cãi nhau mới.
"Thật luôn :))"-Izana
"Chịu hết nổi"-Emma
[Mikey]
"Hửm?"-Mikey
[Em nhờ anh chuyện này được không?]
__________________________
__________________________
Hiện tại là Sara lại kéo hai con người kia đến nhà Takemichi sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi đến chiều. Cũng vào tầm thời điểm này thì Take sẽ đi học về, Sara chỉ sợ cậu ta lại đang chạy đi lục banh bệnh viện để tìm cô thôi, thằng bạn chí cốt là thế đấy. Nhưng ngoài dự định cô là anh bạn này ngồi ôm hộp giấy khóc sướt mướt ở nhà khi đến thăm không thấy mà bác sĩ bảo xuất viện rồi.
"?"-Sara
"Sara-chan!! Cậu xuất viện sao không nói cho tớ một tiếng?"-Take
[Tớ có nhớ số của cậu đâu?]
'Nhục..'-Take
[Tớ mang Senju và Mikey đến này, Mikey có ý định làm hòa rồi]
"T-THẬT SAO!!?"-Take
Sara gật đầu tỏ ý nói đúng, Take mừng