Chương 17: Sư tôn là đồ ngốc! (ngũ)
Sư nương? Tạ Tầm Vi luống cuống, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Bách Lý Quyết Minh.
"..." Bách Lý Quyết Minh không nói gì, đoạn trả lời, "Dựa vào số tuổi của bổn đại gia, bé gái này còn phải gọi ta một tiếng gia gia nữa kìa. Uổng cho Khương gia các ngươi là thượng phẩm tiên môn, vì lấy lòng bổn đại gia mà không tiếc đẩy cô nương nhà mình vào hố lửa." Y không màng đến lời nói nghe như muốn mắng cả chính mình mà đi vào trong, sau đó nói tiếp, "Cút đi, lão tử còn muốn khai lò luyện đan, không hơi đâu mà bận tâm tới các ngươi."
Người của Khương gia đi rồi, Tạ Tầm Vi cũng mất hứng, bất mãn trở về phòng. Nó nhớ tới nữ lang kia, hóa ra sư tôn không chỉ có thể thu đồ đệ, mà còn có thể thành thân nữa. Một ngày nào đó, vườn thuốc nhỏ trên núi Bão Trần sẽ đón thêm một nữ lang xinh đẹp, đến lúc đó dưới mái hiên sẽ treo đầy lồng đỏ thắm, bình phong ở hành lang được hạ xuống, nữ lang đó cầm một cây quạt lụa tròn che mặt, chầm chậm bước tới, đặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình vào lòng bàn tay của sư tôn. Sư tôn sẽ mỉm cười với nàng ta, trao cho nàng ta một ánh mắt dịu dàng, sau đó bọn họ sẽ sinh ra một em bé dễ thương, thay thế vị trí của Tạ Tầm Vi.
Nó sẽ không còn là tiểu đồ đệ được sư tôn yêu thích nhất nữa, sư tôn sẽ có con của riêng người, y sẽ dành tất cả sự yêu thương cho đứa bé đó.
Tạ Tầm Vi không kìm được mà rơi lệ, tấm gương trang điểm phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của nó, thoạt nhìn như một con thỏ. Nó bưng mặt khóc một hồi, nức nở mở《 Kinh Linh Xu 》ra, trên đó vẽ một bức tranh về sơ đồ huyệt vị của nam và nữ, nam nhân có nhiều hơn nữ nhân một miếng thịt, ở dưới khố. Nó mân mê nét mực trên bức tranh nhỏ kia, không ai biết thân phận thực sự của Tạ Tầm Vi, nó không phải là con gái, mà là một bé trai.
Mẹ nói, ngay từ lúc nó sinh ra tổ tông đã bói cho nó một quẻ, nói rằng đường sinh mệnh của nó nhiều chông gai trắc trở, sinh tử khó lường, nếu nuôi nó như con gái thì quỷ Vô Thường sẽ không nhận ra nó, sẽ không thể câu hồn phách của nó đi được. Bọn họ đã đúng khi làm vậy, nó phải giả làm một bé gái mới có thể sống sót. Nó vẫn còn nhớ rõ lần trước Mục gia đưa đồ đệ tới, sư tôn đã nói "Không thu đồ đệ nam". Thiếu niên Mục gia đó đúng là một bé trai, bị sư tôn từ chối. Sư tôn cho rằng nó là con gái, mới đồng ý cho nó ở lại.
Nếu nó thực sự là con gái, nó không những có thể làm đồ đệ của sư tôn mà còn có thể gả cho sư tôn nữa cơ. Sư tôn không thể cưới kẻ khác được, nếu nhất định phải cưới thì cưới nó là tốt nhất! Nó cẩn thận xem kỹ bức tranh trong kinh thư, nam nữ khác nhau chẳng qua là khối thịt thừa kia thôi. Tạ Tầm Vi lau nước mắt, lặng lẽ mở cửa ra. Trời đã tối rồi, nó sải bước trên con đường lát đá được ánh trăng dịu dàng soi chiếu, đi tới phòng bếp lấy trộm một con dao phay. Nó ngồi trên giường La Hán, kề dao vào thứ dưới khố mình, nhưng không thể xuống tay. Chắc chắn là rất đau, nó lặng lẽ chảy nước mắt.
Nó buông dao xuống, khóc lóc đi tìm sư tôn. Nó lo lau nước mắt nên không hề chú ý tới những dấu chân dính đầy bùn trên nền gạch kéo dài từ cửa ra vào đến cạnh giường. Nó mon men đến mép giường của Bách Lý Quyết Minh, nam nhân đó đã trùm chăn lên đầu ngủ rồi. Nó đẩy đẩy Bách Lý Quyết Minh mấy cái, đoạn hỏi: "Sư tôn, Tầm Vi vĩnh viễn là đồ đệ tâm can bảo bối của người đúng không?"
Bách Lý Quyết Minh buồn nôn tới mức tỉnh dậy, cái danh xưng đáng sợ gì vậy trời?
Nó hỏi tiếp: "Sư tôn, người có thể thích con trai không? Tương lai người có thể lấy một đứa con trai làm vợ được không?"
Bách Lý Quyết Minh không biết nha đầu này mơ thấy gì mà nửa đêm lại khùng điên thế này, nói: "Sao còn chưa ngủ nữa, mau đi ngủ đi."
Tạ Tầm Vi khẽ khịt mũi, "Một người con trai vừa đẹp vừa thơm, người thích không?"
Bách Lý Quyết Minh nheo mắt, càng lúc càng cáu kỉnh, "Không thích! Cút về ngủ ngay!"
Tạ Tầm Vi giật mạnh chăn bông, "Ngay cả người con trai đáng yêu nhất trên đời này người cũng không thích?"
"Ta không thích con trai! Con không ngủ thì thôi đi, nhưng có thể để yên cho ta ngủ một giấc an ổn được không hả?" Bách Lý Quyết Minh tức giận đáp.
Lòng Tạ Tầm Vi lạnh như tro tàn, nước mắt tuôn rơi.
"Sư tôn là đồ đại ngốc, con không bao giờ để ý tới người nữa!"
Nó lại nghĩ đến nữ lang xinh đẹp kia cùng với đứa con của sư tôn, cả một nhà sư tôn hòa thuận vui vẻ, chỉ có nó mặt xám mày tro mà quét rác lau bàn. Rồi con của sư tôn còn bắt nạt nó, giành xích đu với nó, cướp kinh thư của nó. Nó là người ngoài duy nhất ở đây, chỉ có thể nén giận, nhẫn nhục chịu đựng. Nó cực kỳ đau lòng, nhịn không được mà bật khóc. Vừa khóc thì không thể ngừng lại được, hàng mi run rẩy, nước mắt tuôn ra lã chã.
Bách Lý Quyết Minh hoàn toàn tỉnh táo, y ngồi bật dậy, vò đầu bứt tóc tự hỏi chính mình vì sao lại thu đồ đệ làm chi để rước cực khổ vào người, Vô Độ nói tự sát là đang tra tấn chính mình, có cái rắm ấy, thu đồ đệ mới là tra tấn thực sự! Y cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ của y không biết vì sao mà đang đau lòng muốn chết. Đột nhiên ánh mắt y dừng lại, một dấu tay đen như mực trên vai nó đập vào tầm mắt y. Nha đầu ngốc nghếch này, bị quỷ bám theo mà cũng không biết. Sao y lại quên thân thể tiểu nha đầu này thuần âm dễ gọi quỷ nhất chứ.
Thật sự là phiền toái quá đi mất, y than thở trong lòng, xách đồ đệ lên trên giường, hung tợn quát: "Khóc nữa lão tử đánh cho con ngất luôn đấy, ngoan ngoãn đợi trong này, không được đi đâu hết".
Tạ Tầm Vi vẫn còn nức nở, nhìn y kéo lê đôi giày, mặc thêm y phục rồi đi ra khỏi cửa, "Sư tôn?"
"Đừng qua đây". Bách Lý Quyết Minh cảnh cáo nó, sau đó bước ra ngoài.
Tà Tầm Vi khóc xong mệt lả, hai mắt nóng hổi sưng húp lên. Nó ngồi ở đó một lúc thì không kìm lòng được mà xuống giường đi tìm sư tôn. Đẩy cửa ra, trong sân vắng tanh, tiết trời lạnh lẽo, tiếng ve sầu biến mất, ánh trăng như gợn nước buông xuống nhân gian, trời đất như một bể nước lạnh buốt. Nó nghe thấy trong phòng nó có tiếng người, hình như là sư tôn đang nói chuyện với ai đó. Nó rón rén đi qua, chọc một lỗ trên lớp vải thưa rồi nhìn vào bên trong.
Sư tôn tựa vào ghế, vẻ mặt trông rất mất kiên nhẫn. Người lúc nào cũng như vậy, dường như việc hít thở cũng khiến người phiền chán. Có ai đó đang đứng trước mặt người,