"Nhưng bây giờ chính Mục Tri Thâm cũng phát hiện rằng ngay cả hắn cũng đã đánh giá thấp sự đáng sợ của Tạ Tầm Vi."
Chương 56: Có một mỹ nhân (nhị)
"Sư tôn có rất nhiều bí mật mà ta không biết." Tạ Tầm Vi vuốt ve hoa văn cây cỏ uốn lượn trên gương đồng, "Thật sự là làm người ta cảm thấy không thoải mái."
"Có lẽ chính y cũng không biết." Mục Tri Thâm thản nhiên nói: "Thứ cho ta nói thẳng, lệnh sư không giống người lòng dạ thâm sâu."
"Sau khi chết thì như thế, lúc còn sống chưa chắc." Tạ Tầm Vi khẽ lắc đầu, "Mục sư huynh đã từng nghe nói về sự tích khi còn sống của sư tôn ta chưa?"
"Ta không biết lệnh sư trở thành quỷ quái từ khi nào."
Tạ Tầm Vi cúi mặt pha trà, "Thời gian sư tôn có ký ức bắt đầu tính từ năm mươi tám năm trước, vậy nên ngày sư tôn mất hẳn là vào năm mươi tám năm trước. Ta đã xem hết ghi chép năm mươi tám năm trước đó, núi Bão Trần ẩn cư lánh đời, không màng thế sự. Ghi chép không nhiều, đại đa số đều nói sư tôn là sư đệ của Đại Tông sư, đan dược trưởng lão của núi Bão Trần, kế thừa Thiên Tiên Hỏa Pháp của sư môn, đạo hạnh cao thâm lại còn tinh thông dược lý, y thuật cao minh. Mặc dù sau khi chết sư tôn quên hết dược lý y thuật, chỉ biết..." Tạ Tầm Vi cười khổ, "Điều chế Đại Lực Hoàn* mạnh nhất thiên hạ thế nào. Thoạt nhìn thì những ghi chép này không có vấn đề gì cả, đọc kỹ thì lại thấy cực kỳ sơ sài. So với ghi chép sử truyện chính xác đến một ngày ba bữa của Vô Độ gia gia thì sư tôn ta gần như là người vô hình. Nhưng địa vị của sư tôn trong đạo môn lại gần ngang với Vô Độ gia gia, cho dù có thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng bị xem nhẹ đến mức này."
*Đại Lực Hoàn: thuốc tăng lực :_))
"Trừ phi... có người đã xóa đi ghi chép về lệnh sư." Mục Tri Thâm nhíu mày suy nghĩ, "Tại sao phải làm thế? Có thể thần không biết quỷ không hay mà sửa chữa tư liệu lịch sử, chắc phải là nhân vật có địa vị cực cao trong tiên môn. Nhưng người đó xóa được ghi chép sử truyện, lại không thể xóa được ký ức của mọi người. Năm mươi tám năm cũng không dài, nếu hỏi thăm trưởng bối tiên môn, mọi chuyện quá khứ bị vùi lấp đều có thể tra ra manh mối. Sửa đổi tư liệu lịch sử, chằng khác gì bịt tai trộm chuông."
Nụ cười của Tạ Tầm Vi sâu xa, hắn đứng dậy, nho nhã lễ độ gật đầu với Mục Tri Thâm.
"Mục sư huynh có đủ can đảm không?"
Mục Tri Thâm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tĩnh lặng như bức tượng băng.
"Ta nghĩ là đủ, vậy thì đi cùng ta đi. Huynh sắp nhìn thấy bí mật lớn nhất của tiên môn từ xưa đến nay, so với nó thì tất cả những bí mật khác đều chẳng đáng để đoái hoài."
————
Mục Quan Quan gật đầu mỉm cười với nữ đệ tử ở chung viện, sau đó chuyển rương vào phòng mình. Thân phận nàng dùng lần này có địa vị cao quý, là con gái nhỏ chủ quân chi lẻ của Mục gia ở Dương Hạ, trước khi đến còn chào hỏi riêng với Tông môn, người ta phân cho nàng một phòng riêng nhỏ. Nàng dùng chân đóng cửa lại, ném rương xuống đất, mở ra lấy tráp gương bày lên bàn. Múc một chậu nước, nhúng mặt vào chậu rửa rồi dùng khăn vải nhẹ nhàng lau, nước nhuốm màu yên chi lấp lánh, lớp trang điểm trên mặt nàng dần được trút bỏ sạch sẽ, trong gương phản chiếu khuôn mặt nguyên bản của nàng —— Nước da trắng nõn, gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự thân thiện khó nói nên lời, khiến người ta cảm thấy yêu thích.
Khuôn mặt này, thuộc về Tạ Sầm Quan.
Tạ Sầm Quan cởi váy, lôi bộ vú giả đang rung trước ngực ra, đoạn ngồi trước tráp gương bôi một lớp cao mỡ dày lên mặt mình. Thứ này trông giống cao thơm mà nữ nhi bôi mặt nhưng thật ra là để chống phân huỷ, đêm nào ông cũng phải bôi nó trước khi đi ngủ.
Khoá Liên Tâm trên ngực lóe lên ánh xanh, ông dùng ngón út móc nó lên, đặt trên chiếc bàn con.
"Lão Tạ, gặp Bách Lý Quyết Minh rồi sao?" Ứng Bất Thức hỏi.
"Gặp rồi, ông cụ già mắt kém, ta trang điểm lên là nhận không ra luôn."
Trước mắt mà nói thì mọi chuyện đều tiến triển rất thuận lợi, Bách Lý Quyết Minh cực kỳ dễ lừa, ông gọi "sư huynh sư huynh" ngọt xớt lâu vậy, tên ngốc kia vẫn chưa hề phát hiện ra ông là Tạ Sầm Quan. Ứng Bất Thức nói không đúng, thân phận nữ nhi dễ khiến người ta lơ là cảnh giác hơn, nhất là một nữ tử xinh đẹp nữa.
"Tu La Ác Sát thiêu rụi núi Bão Trần thành phế tích trong truyền thuyết, ta cũng rất muốn gặp xem thử rốt cuộc là bộ dạng y thế nào. Trước khi biết ngươi, y là tấm gương trong lòng ta đó." Ứng Bất Thức cảm thán.
"Ta khuyên ngươi không cần gặp." Tạ Sầm Quan nở nụ cười, "Hình tượng của y trong lòng ngươi sẽ bị phá huỷ đó."
"Ngươi đừng xem thường Bách Lý Quyết Minh, đạo hạnh y cao thâm, nói không chừng sẽ phát hiện ra ngươi là quỷ quái đấy, đừng tới gần y quá."
"Đùa chút thôi mà." Nụ cười của Tạ Sầm Quan trở nên cực kỳ ác liệt, "Nếu không thì chán lắm."
"Thất đức." Ứng Bất Thức khinh thường hành vi của ông.
"Chết cả rồi mà còn bày đặt quan tâm đức hạnh gì nữa? Trời đất bao la, ta vui là nhất." Tạ Sầm Quan tỏ vẻ bất cần.
Sau khi bôi cao, trên mặt bết dính nhơn nhớt cực kỳ khó chịu. Bỗng liếc thấy ánh sáng lóe lên, Tạ Sầm Quan dời mắt sang, nhìn về phía rương. Bên trong là hộp ngọc Băng Thiền Vô Độ để lại ở Quỷ Quốc ông đã mang tới đây, lúc này đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn chiếu xuống qua cửa sổ, ngọc thạch màu xanh lộ ra hoa văn bí ẩn mà phức tạp.
"Ồ? Ta phát hiện một thứ này."
"Cái gì?" Ứng Bất Thức hỏi.
Tạ Sầm Quan nheo mắt lại, khom người xuống cầm hộp ngọc lên, giơ dưới ánh nắng tỉ mỉ quan sát.
Tia sáng chảy trôi bên trong ngọc thạch, thế nước dập dờn như sóng. Ông chậm rãi xoay hộp ngọc, tìm một góc độ phù hợp. Ánh sáng tràn đầy trong ngọc thạch, hoa văn phức tạp mỹ lệ bên trong cuối cùng cũng hiện ra.
"Là một tấm bản đồ." Con ngươi trong trẻo như nước của Tạ Sầm Quan phản chiếu bản đồ lưu chuyển ánh xanh, "Thì ra đây mới là thứ mà Vô Độ thật sự để lại cho Bách Lý Quyết Minh."
"Đây là một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết, ngay cả mương nước đường hầm cũng không thiếu chút nào. Tạ Sầm Quan không biết mục đích của tấm bản đồ này là gì, nhưng trực giác nói với ông rằng đây chính là nơi mà ông phải tới.
"Bản đồ nơi nào?"
Tạ Sầm Quan xoay hộp ngọc, phát hiện ba chữ nhỏ dưới đáy.
"Tây Nan Đà."
"Vừa nghe đã thấy không phải chỗ tốt lành gì rồi." Ứng Bất Thức không kìm được mà thở dài.
"Ta cũng không còn cách nào." Tạ Sầm Quan đặt hộp ngọc xuống, trong gương phản chiếu gương mặt không cười của ông, "Hồn phách của ta đã bị Quỷ Mẫu ảnh hưởng quá lớn rồi. Nếu ta không hành động, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta trở lại Quỷ Quốc, trở thành tế vật của Quỷ Mẫu. Người hiểu rõ Quỷ Quốc nhất trên đời này chính là Vô Độ, ta phải đi theo con đường của ông ấy."
Khoá Liên Tâm im lặng một lúc lâu, Ứng Bất Thức không kìm được hỏi: "Ngươi định khi nào thì khởi hành?"
Tạ Sầm Quan khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ thiếu nghiêm túc, vừa ngâm nga ca hát vừa bôi nước hoa phượng tiên đỏ thắm lên móng tay mình.
"Không vội, chưa góp vui xong mà."
——————
Đi xuống bậc thang, không khí càng lúc càng lạnh. Đầu ngón tay Mục Tri Thâm lạnh cóng, trên lông mi đã kết thành sương. Đây là hầm băng của Tạ Tầm Vi, nơi hắn dùng để trữ thi thể và chết tạo con rối thịt. Thân xác cũ của Bách Lý Quyết Minh cũng ở đây, được Tạ Tầm Vi giữ gìn giống như bảo vệ một báu vật. Lần trước Dụ Thính Thu đã tới nơi này, Mục Tri Thâm biết chuyện này, nhưng nàng chỉ phát hiện được tầng thứ nhất, thật ra hầm băng còn có tầng thứ hai.
Tạ Tầm Vi xoay nhẹ đèn Trường Minh, ánh đèn méo mó chập chờn, đằng sau bức tường băng xuất hiện một cầu thang bằng băng, bọn họ tiếp tục đi xuống.
Tầng này ngay cả Mục Tri Thâm cũng chưa từng tới, khi đi đến cuối cầu thang băng, phía trước mở rộng sáng bừng, con ngươi màu xám tro của Mục Tri Thâm cũng bất giác mà run rẩy.
Hắn vẫn luôn biết Tạ Tầm Vi là kẻ điên, trưởng thành ở một nơi như đạo tràng Hàn Sơn, từ nhỏ đã đồng hành cùng quỷ quái, không lý nào Tạ Tầm Vi lại trở thành một người bình thường được. Chuyện này cũng chẳng là gì với Mục Tri Thâm, bởi vì người bình thường sẽ không làm bạn với hắn. Nhưng bây giờ chính Mục Tri Thâm cũng phát hiện rằng ngay cả hắn cũng đã đánh giá thấp sự đáng sợ của Tạ Tầm Vi.
Tầng này toàn là đầu người.
Nhiều cái đầu người thối rữa bị ngâm trong bình lưu ly khổng lồ. Chất