Thời gian hai tháng lại trôi qua, Quý Phượng Lâm giống như lần trước không thấy bóng dáng.Kỳ La đếm từng ngày trôi qua, năm tháng cứ dần trôi nhanh như là ảo giác.
bảo mẫu ngày ngày cơm nước cho cô, ngoài ra hai người cũng chẳng bao giờ giao tiếp.
Bởi vì bà biết, Kỳ La tuy là chủ nhân ở đây nhưng cũng không khác mình là bao.
Đái Nguyệt Hành trong giới kinh kịch đang nổi tiếng, nghe nói bọn đầu cơ báo giá diễn lên trời nhưng vẫn có những cô nàng trẻ tuổi si mê đi xem hắn diễn, nhưng buổi diễn idol khác đều không tới, đến Đái Nguyệt Hành lưu diễn thì đông như hội.
Kỳ La nhìn mặt anh qua TV, mỗi lần ống kinh đưa qua mặt Đái Nguyệt Hành cô đều thấy đau lòng.
Giờ đây, cô không bao giờ có thể ở bên người đó nữa.
Việc này không nghĩ tới còn tốt, vừa nhớ đến, cô khổ sở như đứt từng khúc ruột.
Quý Phượng Lâm rất bận rộn, Cục cảnh sát bên trên xuống, từ dưới lên, chính sách có vấn đề, có thể có cách trốn thuế hợp pháp, nhưng hiện tại thì không, hai vụ đầu tư thất bại, việc hắn phải làm quá nhiều.
Cuối cùng có thời gian nghỉ ngơi, Thư ký lại báo muốn hắn tham gia bữa tiệc từ thiện vào buổi tối ngày mai.
Hắn thấy thật phiền phức, phất tay cho thư ký ra ngoài.Thư ký không đi do dự chút nói:
"Thưa sếp, lần này cần mang theo một bạn gái đi cùng"
Quý Phượng Lâm ngẩng đầu lên.Thư ký giải thích nói:
"Chủ trì bữa tiệc bên đó an bài cho sếp một cô diễn viên, là nữ chính từng đạt giải Kim Tượng, hình như họ có hợp tác với nhau, muốn đi cùng sếp để lăng xê, cho nên cổ đông bàn bạc nói vẫn là sếp tự mình quyết định hoặc chọn một vị bạn nữ đi cùng"
Quý Phượng Lâm nghĩ tới Kỳ La, nhưng cô muốn đi gặp người khác hay không?Đã ai nghe nói thứ đồ chơi lại mang trưng lên bàn?Hắn không lên tiếng, thư ký cũng hiểu, cong eo đi ra ngoài.Đêm đến.
Quý Phượng Lâm tới.Lại như lúc trước mỗi lần hắn về đây, Kỳ La mặt vô biểu cảm mà bị hắn dày vò.Quý Phượng Lâm chưa bao giờ thấy cô tươi cười, cũng chẳng có hứng bắt cô cười:
"Tối mai tôi cho người tới đón em, em theo tôi đi dự tiệc"
Kỳ La không nói câu nào.Quý Phượng Lâm nhìn biểu tình sống chết cũng không muốn, liền nóng trong người
" Kết thúc cho cô nói chuyện với bà ấy"
Ánh mắt cô cuối cùng cũng có chút biến hóa nhìn về phía hắn.Cô rất ít khi nhìn tới hắn.Quý Phượng Lâm cố gắng hô hấp bình tĩnh lại, đi qua dắt tay cô xuống lầu.
Bảo mẫu thấy họ xuống dưới biết ý đi hâm lại bữa tối.
Quý Phượng Lâm mặc kệ Kỳ La đã ăn hay chưa, ngang nghạnh muốn cô ngồi cạnh cùng ăn với hắn.
Ăn xong rồi, hắn thong thả ung dung nói:
Tôi mua hoa hồng trồng trong sân cho em, em có thích không? ", Kỳ La không trả lời.Quý Phượng Lâm lúc này cũng vẫn kiên nhẫn tiếp tục: "Hay là hoa bách hợp?"
Kỳ La cái gì cũng chẳng thích, những thứ cô thích đều bị hắn đưa đi rồi còn đâu.Có thể bữa tiệc kia có vẻ lớn, Quý Phượng Lâm đêm nay rất ôn nhu, đối với cô như với một đóa hoa mềm mại, thậm chí còn vuốt ve hai má cô, hôn môi và mũi cô rồi lại hôn lên mái tóc dài.
Kỳ La thờ ơ, cô sớm quen với bộ mặt đa dạng của Quý Phượng Lâm.
Nếu là trước kia, cô còn cho rằng hắn thật sự có lương tâm, nhưng ở cùng hắn lâu dài, biết rằng nói có lương tâm thật hài hước.
Quý Phượng Lâm ôm ấp cô ngủ một đêm, vừa sáng sớm thấy cô bị bóng đè lại gọi tên Đái Nguyệt Hành ra miệng, trong phút chốc như bị hất cho bát nước lạnh.
Hắn tỉnh cả ngủ, từ trên giường xuống, nhìn cô gái hắn hao tổn biết bao tâm tư mang về, ánh mắt vừa lạnh lùng lại đau thương.
Bất luận hắn dùng sức mạnh, hay sự mềm mỏng mà đối đãi, trong lòng cô vẫn chỉ có Đái Nguyệt Hành, Quý Phượng Lâm hắn chẳng có một chút vị trí nào trong lòng cô.
Hắn chẳng muốn nhìn