“……………. Và vào ngày ta và hắn thành thân, ta đã thật xinh đẹp và vui vẻ, ta hồi hộp chờ đợi giây phút thiêng liêng để nói lời hẹn thề cùng hắn… Nhưng hắn lại tặng cho ta một nhát dao lạnh lẽo vào tim… Đầu gỗ ngươi biết không… chỗ này…. lúc đó đau lắm….”
Mặc Viên vừa nói vừa chỉ vài ngực trái của mình mà nước mắt tuôn dài. Bạch Nhất Quân đau lòng lau nước mắt cho nàng: “Không sao! Có ta ở đây rồi, sẽ không có việc gì…”
“Lúc đó ta đã cầu xin hắn đừng làm như vậy, nhưng hắn vẫn lạnh lùng đâm một nhát vào tim ta, hắn nói cả đời này ta có cố gắng cách mấy cũng không bao giờ xứng với hắn… Sau đó ta chết đi rồi đến thế giới này sống trong cơ thể này… và có lẽ chủ nhân của cơ thể ta mượn đã chết thật rồi, sau đó mọi chuyện ngươi đều biết rồi đấy, ta lớn lên gặp ngươi rồi lại đến Kim quốc và… vô tình gặp… Kim Ân, Tam đệ của Kim Đế…”
“Và tên đó có gương mặt cực kì giống với nam nhân đã giết nàng nên nàng mới hoảng sợ như vậy?” Bạch Nhất Quân nghe tới đây đã hiểu ra vấn đề.
Mặc Viên im lặng gật đầu thừa nhận.
“Nói nàng ngốc thì thật đúng mà! Chỉ như vậy thôi liền sợ? Bình thường không phải rất ngang ngược luôn muốn ăn thua với ta sao? Dũng khí khi đó của nàng đâu rồi? Hả?” Bạch Nhất Quân cười cười cốc vào đầu nàng.
Mặc Viên cúi đầu thật thấp: “Ta không biết… Nhưng ta rất sợ…”
Bạch Nhất Quân ôm lấy mặt nàng ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nghiêm túc nói:
“Mặc Tiểu Viên nàng nghe rõ cho ta… Không việc gì phải sợ hắn cả, có ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, biết không?”
“Nhưng ngươi có bảo vệ được cả đời đâu chứ!” Mặc Viên buồn buồn nói.
“Ta có thể.”
Mặc Viên nghe hắn nói thoáng
kinh ngạc nhưng lại cười khổ: “Ngươi không thể…”
“Tại sao nàng khẳng định như vậy?”
“Chứ ngươi không định lấy thê tử hay sao?”
“Có. Phải lấy chứ!”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe hắn nói vậy nàng vẫn đau lòng, tim đau như xé ra, đau đớn từng cơn khiến nàng không chịu nổi mà bật khóc: “Vậy thì ngươi phải bảo vệ nàng ấy chứ không phải ta.”
Bạch Nhất Quân nghe nàng nói vậy liền biết cái đầu nhỏ kia lại suy nghĩ lung tung nữa rồi. Hắn thở dài, cốc nhẹ lên trán nàng:
“Thì người đó là thỏ ngốc nhà nàng thì ta phải bảo vệ nàng chứ bảo vệ ai?”
Mặc Viên nghe đến đây bị dọa đến quên cả khóc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Nói hưu nói vượn!”
“Không có. Ta là đang nói thật!”
“Nói dối, lời nam nhân nói đều không đáng tin.”
“Này… Nàng phải ngoại trừ ta chứ, ta rất đáng tin đó.”
“Hừ! Ta mới không tin!” Mặc Viên vờ dỗi quay mặt đi nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi.
Không cần biết tương lai ra sao nhưng ít nhất bây giờ nàng cảm thấy hạnh phúc…
“Đầu gỗ này…”
“Hửm?”
“Ta buồn ngủ rồi, về thôi.”
“Được.”
Dứt lời hắn định bế nàng lên thì bị Mặc Viên cản lại: “Ta tự đi được.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng và cuối cùng vẫn bá đạo bế nàng lên mặc nàng phản đối, lững thững đi về phòng. Mặc Viên bây giờ chỉ biết úp mặt vào lòng hắn cho bớt xấu hổ… Ôi cái mặt già của nàng… Thật là…