Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Khung cảnh ấm áp


trước sau

Mặc Viên mải miết trong suy nghĩ của bản thân nên có chút thất thần. Bạch Nhất Quân thấy nàng như vậy liền gọi nàng:

“Tiểu Viên, sao vậy?”

“Hả? À… Không sao!” Mặc Viên cười nhẹ.

“Nếu có chuyện gì nàng cứ thoải mái nói, ta sẽ nghe.” Bạch Nhất Quân dịu dàng xoa đầu nàng.

Mặc Viên nhìn cử chỉ cùng ánh mắt của hắn, cụp mắt một chút sau đó lại lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, buồn buồn nói:

“Nhất Quân, chiếc nhẫn này…ngươi vẫn là không nên nhận đâu.”

“Tại sao?”

“Tại vì nếu nhận ngươi sẽ cảm thấy rất nặng nề.”

“Không nặng nề.”

“Nhất Quân à… Ta là một người ích kỷ, là người không thích có một hạt bụi nào trong mắt cho nên nếu ngươi nhận nó cũng đồng nghĩa với việc ngươi chấp nhận ta. Trong tình cảm ta là người rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích, trong mối quan hệ giữa hai người ta không chấp nhận có người thứ ba xuất hiện, thứ ta muốn là cả đời… Là một kiếp một đôi người. Nếu có người thứ ba, với mọi người thì nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng với ta đó là phản bội… Một sự phản bội mà ta không thể dung thứ được…. Khi đó ta nhất định sẽ hận ngươi… Ta không muốn chúng ta đi vào con đường đó… Như bây giờ đã rất tốt rồi…”

Bạch Nhất Quân kiên nhẫn nghe nàng nói xong cốc nhẹ vào đầu nàng một cái: “Ngốc! Trong mắt nàng ta tồi tệ đến vậy sao?”

“Không phải như vậy! Nhưng….” Mặc Viên cúi đầu vò vò vạt áo.

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng ai biết được Nhị hoàng huynh và Hoàng tổ mẫu của ngươi có nhét nữ nhân cho ngươi hay không? Cái gì mà khai chi tán diệp, lăng nha lăng nhăng thì có!!!!”

“Sẽ không.” Bạch Nhất Quân nhìn ai đó giận dỗi buồn cười không thôi.

“Sao ngươi chắc chắn như vậy?”

“Vì họ không ép buộc được ta mà cũng sẽ không ép buộc ta!”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì mà nhưng… Hồi trước không phải nàng hùng hồn nói với ta là nếu nữ nhân nào tới nàng đều đá bay sao? Khẩu khí lớn lắm mà! Sao giờ lại như con rùa nhỏ thế này???”

“Cái đó là nếu họ tới làm phiền ta.” Mặc Viên ngường ngượng nói.

“Bây giờ ta với nàng có khác biệt sao? Nàng là của ta, ta là của nàng.” Bạch Nhất Quân phớt tỉnh tuyên bố.

“Nói nhăng nói
cuội cái gì đấy? Ai là của ngươi? Còn chưa tới đâu đâu.” Mặc Viên vỗ vào người hắn một phát rõ đau.

“Haha… Chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” Bạch Nhất Quân cười ôm nàng một cái rồi lại nâng mặt nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói:

“Tiểu Viên, cả đời này ta chưa từng rung động vì ai, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng. Lúc trước ta đã nói sẽ bảo vệ nàng cả đời, Bạch Nhất Quân ta nói được làm được. Trái tim ta rất nhỏ nó chỉ chứa được một người và đó là nàng….Sinh ra trong hoàng tộc khiến ta chán ghét cảnh nữ nhân tranh giành tình cảm nên ta cũng mong muốn có một tình yêu trọn vẹn và đúng nghĩa… Một kiếp một đôi người…Ta sẽ không phản bội nàng… Ta không giỏi nói những lời đường mật nên ta sẽ dùng hành động để chứng minh lời ta nói! Nàng tin ta không?”

Mặc Viên nghe hắn nói mà trái tim như được sưởi ấm, nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của hạnh phúc, nàng ôm hắn thật chặt: “Ta tin!”

Bạch Nhất Quân thấy nàng khóc thì kéo nàng ra lau nước mắt cho nàng: “Ngốc! Sao phải khóc?”

“Là cảm động đó.” Mặc Viên nước mắt nước mũi tèm lem cười với hắn.

“Cảm động cũng không được khóc! Ta sẽ đau lòng.”

“Ừm.”

“Vậy giờ ta nhận quà được chưa?”

“Được rồi.”

Mặc Viên lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út cho hắn, Bạch Nhất Quân cũng đeo cho nàng. Sau đó hai bàn tay đan vào nhau nắm thật chặt, cả hai cùng nhìn nhau cười rồi ôm nhau, một cái ôm đơn thuần và lãng mạn tạo nên một khung cảnh ấm áp giữa tiết trời thu se lạnh…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện