Ho nhẹ một tiếng, nàng nhanh chóng trở về chủ đề chính: “ Bạch đầu gỗ ngươi có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
“Một cô nương như ngươi mà ăn nói thô lỗ vậy sao???” Bạch Nhất Quân tựa nửa người vào bàn cười cợt nhìn nàng, hiển nhiên không thèm để ý việc nàng gọi hắn là đầu gỗ này đàu gỗ kia như đã sớm miễn dịch.
“Con mắt nào của ngươi thấy ta là cô nương.” Mặc Viên một thân nam trang đen mặt nhìn hắn.
“Cả hai mắt.” Hắn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nàng.
“Ngươi còn không nói tiếng người, bổn đại gia ta đây liền đi.” Mặc đại cô nương nổi đóa lên.
“Hahaha….” Hắn cười to hơn.
“Ngươi….” Mặc Viên tức run người vơ lấy cuốn sách bên cạnh lia qua phía hắn.
Bạch Nhất Quân giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy cuốn sách, lười biếng mở miệng: “Mặc thỏ ngố ngươi muốn mưu sát bổn vương à???”
“Mưu sát??? Nếu mà cuốn sách đó mưu sát được ngươi thì ta đây liền cúng heo ăn mừng.” Mặc Viên khinh khỉnh liếc hắn. Dừng một chút nàng liền cảm thấy có gì đó sai sai, ngẫm lại một chút liền đen mặt: “ Khoan đã… Ngươi vừa mới gọi ai là thỏ ngố đấy???”
“Trong phòng này chỉ có ta và ngươi, ngươi nghĩ xem đã đang gọi ai???”
“Ngươi…”. Mặc Viên tức
không nói nên lời liền không quản cái gì mà vương gia với vương quyền nhào sang đánh hắn. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, nàng dù có luyện thêm mười năm nữa thì cũng chưa chắc đánh được hắn chớ đừng nói tới hiện tại ngay cả vạt áo của hắn còn không đụng được. T.T
Bạch Nhất Quân vân đạm phong kinh hóa giải hết mấy chiêu thức của nàng khiến Mặc Viên tức điên càng đánh càng hăng. Cuối cùng cũng nhìn ra mình không có cửa đánh được đầu gỗ này, ngay cả cửa sổ cũng không có liền đổi cách đánh.
Bạch Nhất Quân cũng không nhận thấy nàng khác thường vẫn bình tĩnh tiếp chiêu. Đưa tay, nghiêng người chặn một chiêu hiểm thì mới biết đó chỉ là hư chiêu.
Ngay sau đó liền thấy Mặc Viên sáp lại gần hắn nở một nụ cười thật tươi mang theo chút giảo hoạt. Hắn chợt thất thần trước nụ cười của nàng. (Linh Linh: mỹ nhân kế luôn hiệu quả >v<)