Sau khi bình tĩnh lại, Mặc Viên nhìn Mặc Vi đầy nghi hoặc. Nàng ấy tên Mặc Vi mà còn rất giống nàng? Sẽ không trùng hợp như vậy đi? Liệu nàng ấy có phải là Mặc Vi đó không?
Hồi ở Kim quốc nàng có nghe Mẫn Ly và Kim Vĩnh kể lại một số chuyện trước đây của Kim Ân, cũng có nghe kể một chút về nữ nhân tên Mặc Vi bên cạnh hắn. Nàng nhớ Kim Vĩnh nói nàng ấy trong một lần bị phục kích đã gieo mình xuống vách núi cao nghìn trượng.
Khoan đã…. Nàng ấy là nhảy xuống vách núi chứ không phải bị giết??? Vậy chứng tỏ nàng ấy vẫn có cơ hội sống sót… không phải sao??? Đúng vậy!!! Chính là vẫn còn cơ hội dù rất nhỏ nhoi.
Nhưng điều nàng thắc mắc ở đây là nàng ấy còn sống nhưng tại sao lại không trở về tìm Kim Ân. Dù sao nàng ấy yêu Kim Ân nhiều như vậy, hi sinh cho hắn nhiều như vậy rồi mà. Vả lại nàng thấy thái độ của Kim Ân rõ ràng là cũng có tình cảm rất sâu đậm với Mặc Vi kia mà… Vậy mấu chốt vấn đề là ở đâu cơ chứ???
…
…
…
Ơ… Chẳng lẽ nàng ấy tự ti vì vết sẹo trên mặt sao? Ừm… Rất có khả năng đó…
Mặc Vi ngồi trên giường quan sát hết mọi biểu cảm sinh động trên gương mặt nhỏ của Mặc Viên khẽ cười. Nụ cười này cứ như là sông băng đang chậm rãi tan khi vào xuân vậy, nó làm Mặc Viên hơi đơ một chút.
Hạ Cữu và Tiểu Thanh cũng khá bất ngờ, không dám tin rằng nữ
nhân như cái khúc gỗ lúc nãy với nữ nhân có nụ cười như nắng xuân dịu nhẹ lúc này là cùng một người.
Mặc Vi tâm tình không tệ, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt thật đáng yêu, mọi suy nghĩ đều viết hết lên trên mặt, không giống như nàng, nàng sống rất nội tâm, không thích biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Cô nương tên gì?”
“Ta tên Mặc Viên.” Mặc Viên vui vẻ trả lời.
Mặc Vi nghe vậy thật có chút bất ngờ: “Trùng hợp thật!”
“Đúng vậy, đúng vậy, rất trùng hợp.” Mặc Viên gật gù, sau đó không biết nghĩ gì mà hai mắt hơi lóe quay sang nói với Hạ Cữu và Tiểu Thanh: “Ta muốn nói chuyện với nàng ấy một chút, hai người đi ăn điểm tâm trước đi, ăn xong nhớ đem lên cho ta và nàng ấy một phần là được rồi.”
“Vâng.” Hạ Cữu và Tiểu Thanh đồng thanh nói rồi quay đi nhưng bị Mặc Viên gọi giật lại.
“A… Chờ chút!”
“Sao vậy tiểu thư?”
“Lát hồi đi hiệu thuốc bốc theo đơn này, nhờ tiểu nhị sắc giùm rồi đem lên cho Mặc Vi, tuy độc đã giải nhưng vẫn cần điều dưỡng lại cơ thể.” Mặc Viên đưa cho Hạ Cữu một đơn thuốc rồi dặn dò.
“Vâng.”
Dứt lời hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại.