Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Bảo vệ đại ca ca


trước sau

Sau khi nhận nhau, Mặc Viên kể tóm tắt lại một lượt cuộc sống của nàng mười mấy năm qua cho Hồ Hiên nghe còn Hồ Lâm thì vừa được Hoàng thượng triệu kiến mất rồi. Đang kể bỗng nhiên cửa được đẩy ra, Bạch Nhất Quân tay cầm chén thuốc bốc khói nghi ngút bước vào.

Hồ Hiên: “Những việc này vương gia cứ để hạ nhân làm, thân thể người tôn quý không nên động tay vào những việc này.”

“Không sao.” Bạch Nhất Quân phất tay.

Mặc Viên nhìn chén thuốc đen ngòm sóng sánh bốc khói trong tay Bạch Nhất Quân thì mặt đã đen hơn cả chén thuốc kia.

Không phải chứ??? Đừng nói là nàng phải uống hết cái thứ gớm ói đó nha! Không không không… Không đời nào! Không uống, có chết cũng không uống!!!

Bạch Nhất Quân thổi cho chén thuốc bớt nóng, ngước mắt nhìn biểu tình ghét bỏ của ai kia liền biết đầu nhỏ kia đang nghĩ gì, hắn ôn tồn lên tiếng: “Đừng có nhìn nữa, mau uống thuốc.”

“Không uống!!!” Mặc Viên mở to mắt trừng cái thứ trong tay Bạch Nhất Quân.

“Ngoan, uống thuốc.” Bạch Nhất Quân lại nhẹ giọng dụ dỗ.

“Không!!!” Mặc Viên giơ hai tay thành hình dấu chéo trước ngực, lắc đầu nguầy nguậy.

Hồ Hiên đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Bạch Nhất Quân và Mặc Viên. Theo như hiểu biết của hắn thì Tĩnh vương gia là một người cực kì lạnh nhạt. Ngoài Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng cùng Thất công chúa thì hắn chưa bao giờ thấy vị gia này quan tâm ai.

Nhưng tình hình hiện tại thì hình như vị Tĩnh vương gia này rất quan tâm tiểu muội nhà hắn thì phải, nhìn cách ở chung này… Hắn tự nhiên cảm thấy tiểu muội nhà mình sắp bị cướp là thế nào nhỉ???

Ở bên này, Mặc Viên vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Bạch Nhất Quân: “Ta không uống đâu!!!”

“Ngoan, nghe lời, nàng mau uống thuốc.” Bạch Nhất Quân khẽ nhíu mày.

“Không!!!” Dứt lời Mặc Viên liền lấy tốc độ ánh sáng tẩu thoát.

Bạch Nhất Quân không hề đề phòng nên Mặc Viên rất dễ dàng chạy mất, mày kiếm nhíu chặt: “Mặc Tiểu Viên, còn không đứng lại?”

Hồ Hiên thấy Bạch Nhất Quân tức giận liền liều mình che trước người Mặc Viên: “Vương gia bớt giận, tiểu muội còn nhỏ không hiểu chuyện mong vương gia thứ tội.”

“Ngươi tức giận cái gì chứ??? Đầu gỗ đáng ghét!!!” Mặc Viên sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, từ sau lưng Hồ Hiên ló đầu
ra làm mặt quỷ với Bạch Nhất Quân.

“Uyển Nhi, không được vô lễ.” Hồ Hiên lời nói mang tính giáo huấn nhưng biểu tình trên gương mặt lại là dung túng cùng cưng chiều.

“Tránh ra!!!” Bạch Nhất Quân mặt mũi lạnh tanh nói.

Hồ Hiên thấy hắn như vậy cũng không hề dao động, vẫn bảo hộ Mặc Viên ở phía sau. Và trong tình hình tóe lửa này, Mặc Viên nhảy ra trước mặt Hồ Hiên hùng hồn nói: “Bạch đầu gỗ, không được ức hiếp đại ca ca của ta.”

“Nàng…” Bạch Nhất Quân nắm chặt tay.

“Sao?” Mặc Viên vẫn một bộ không sợ trời không sợ đất.

Hồ Hiên nhìn hành động của nàng cảm thấy trong lòng có một một dòng nước ấm chảy qua. Uyển Nhi lớn rồi, giờ có thể bảo vệ hắn nữa này.

Hồ Hiên dịu dàng xoa đầu nàng: “Uyển Nhi, không nên vô lễ với Lục vương gia như vậy. Như thế là không tốt, biết không?”

“Vâng.” Mặc Viên dù không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Ngoan.” Hồ Hiên cười đầy ấm áp.

“Nàng thực sự không chịu uống??” Bạch Nhất Quân lên tiếng cắt ngang đoạn hội thoại của hai người.

“Không uống đâu, đắng lắm.” Mặc Viên mười phần tội nghiệp nhìn hắn.

Nhìn biểu tình của nàng xong, Bạch Nhất Quân đành đầu hàng: “Được rồi, nàng không muốn thì thôi vậy.”

“Haha… Đầu gỗ đáng yêu nhất.” Mặc Viên nghe xong vui như mở hội, đưa tay ôm mặt hắn vui vẻ nói.

“Đừng nháo, mau đi ăn cơm.” Bạch Nhất Quân cưng chiều nhìn nàng.

“Được, được. Đại ca ca cùng đi nào.” Mặc Viên gật gật xong liền lôi cả Hồ Hiên đang đứng bên cạnh đi cùng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện