Bạch Nhất Quân đợi hồi lâu mà không thấy Mặc Viên nói gì, nghiêng đầu qua nhìn liền thấy ai đó nhìn hắn chăm chú, trên mặt có những vệt hồng khả nghi. Trong lòng tự nhiên cảm thấy sống nhiều năm như vậy, rốt cuộc thì gương mặt này của hắn cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng rồi.
Ừm…. Hiệu quả này…. không tệ….
Tâm trạng tốt lên rất nhiều, đưa tay bẹo má nàng trêu ghẹo:
“Nhìn gì?”
“Ách….” Mặc Viên ngắm “mỹ nhân” bị bắt quả tang nhất thời túng quẫn, mặt đỏ đến nhỏ ra máu.
Thấy nàng đỏ mặt Bạch Nhất Quân cảm thấy vui vẻ liền cười tươi hơn nữa làm Mặc Viên càng quẫn bách.
Thu hết khung cảnh ngọt ngào này vào trong mắt, mọi người đều có một suy nghĩ riêng.
Thái Hoàng thái hậu gật đầu: ừm… hai đứa rất hòa hợp… rất tốt… có thể nhanh chóng bàn hôn sự, có thể nhanh chóng có chắt bồng rồi… Tốt…. Tốt… Tốt….
Bạch Yến Lê hai mắt nhìn si mê: quào… quào… quào… Lục hoàng huynh mặt đơ của nàng cười lên thật đẹp, Tiểu Viên tỷ đỏ mặt cũng rất đẹp, hai người ai cũng đẹp.
Bạch Nhất Thiên nheo mắt, vuốt cằm: mùa xuân của hoàng đệ rốt cuộc cũng đến a…
Các quan đại thần: vị cô nương kia thật có bản lĩnh, thu phục được cả Tĩnh vương gia không gần nữ sắc kia.
Các tiểu thư ái mộ Tĩnh vương: yêu nữ đó là ai mà dám ngồi bên cạnh vương gia. Thật không biết liêm sỉ, lễ nghĩa. Hừ…
Mặc Viên lúc này vẫn còn đang túng quẫn không hề hay biết mọi người như có như không ném vô số ánh mắt ái muội về phía hai người.
Bạch Nhất Quân cực kì tỉnh, trực tiếp coi như không có mấy cái ánh mắt nhàm chán đó, tiếp tục công
cuộc dùng mỹ nhân kế lừa thê tử về nhà.
Về phần Mặc Viên bị hắn nhìn đến luống cuống không biết phải làm gì, lúng túng nối tiếp lúng túng, nàng liều mình đưa tay lên che miệng hắn lại:
“Ngươi…. Ngươi… ngươi nhìn ta làm gì? Không… không… không được… được… cười…Có… có…. Có muốn nghe nữa hay không?”
Bạch Nhất Quân thấy nàng đủ tội nghiệp rồi liền tha cho nàng, mặc cho nàng làm loạn trên mặt mình, phối hợp gật đầu tỏ ý muốn nghe.
Mặc Viên buông hắn ra, vỗ vỗ mặt mình, ho nhẹ một cái, nói nhỏ bên tai hắn: [Vị Nhị hoàng huynh đó của ngươi nhìn ta với ánh mắt quá khủng bố, khiến bản đại gia ta vô cùng khó chịu cho nên ta đang muốn đánh hắn, không những vậy còn muốn đá bay hắn…]
Bạch Nhất Quân nghe xong cảm thấy hơi bất lực. Đưa tay vuốt đầu nhỏ của người đang giả trang nghiêm chỉnh bên cạnh, giọng nói lộ ra sủng nịch vô hạn:
“Lời này không được nói cho người ngoài nghe có biết không?”
“Biết rồi mà. Ta có ngốc đâu.” Mặc Viên le lưỡi tinh nghịch nháy mắt với hắn.
Nhìn vẻ đáng yêu của nàng, lòng hắn mềm nhũn, kìm nén tâm trạng xúc động muốn ôm nàng xuống nói: “Ngoan.”