Sáng sớm.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng nhẹ nhàng nhảy nhót trong sân, những cơn gió mát thổi qua làm con người ta sảng khoái không thôi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa nha! Thời điểm này rất đối với Mặc Viên mà nói thì cực kì thích hợp để.... ngủ. (*Linh Linh: bà là heo hay gì?* *Viên Viên cười đểu: chừng nào hơn ta đi rồi quay lại.* *Linh Linh: OK. I’m fine -.-*)
Nhưng đời mà… chẳng khi nào chiều lòng người cả…
Mặc Viên đang còn say mộng đẹp trong ổ chăn ấm áp thì chăn bỗng nhiên bị người ta lật lên hơn nữa còn tặng kèm theo một âm thanh quãng tám:
“Mặc Tiểu Viên!!! Mặt trời đã lên tới mông rồi, còn không mau dậy?”
“Ta muốn ngủ. Đừng làm phiền ta.” Mặc Viên mơ mơ màng màng nói xong liền quẹo đầu tiếp tục ngủ hiển nhiên là đã chọc tức ai đó.
Triệu Mẫn Ly đen mặt nhìn con sâu ngủ nào đấy đã quẹo đầu ngủ, liền gầm lên như sư tử rống:
“Mặc Tiểu Viên ngươi dậy ngay cho lão nương! Dậy! Dậy! Dậy! Mau tỉnh lại!!!!!!!!!!!”
Triệu Mẫn Ly vừa gào vừa kéo Mặc Viên dậy không ngừng lắc. Bạch Yến Lê đứng một bên vừa thưởng thức vừa ôm bụng cười nắc nẻ.
Mặc Viên bây giờ dù có buồn ngủ tới mức nào thì cũng bị lắc cho tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm ra, đen mặt nhìn hai người trước mặt:
“Này… Triệu quận chúa có biết phá mộng đẹp của người khác là rất thất đức không? Còn muội nữa…. Bạch Yến Lê…. Muội không ngăn nàng mà còn đứng đó cười… Còn cười???? Có tin ta đánh muội không???”
Mấy chữ cuối cùng gần như là rít qua kẽ răng….
Bạch Yến Lê tất nhiên là sẽ không bị những lời này dọa, thậm chí còn cười to hơn:
“Muội nói tỷ nha… Hung dữ như vậy cẩn thận dọa Lục hoàng huynh chạy mất.”
“Hừ… Yên tâm ta vẫn còn hiền lành chán! Không bì được với tên đầu gỗ kia đâu! Ách…” Mặc Viên khoanh tay lười biếng nói nhưng nói xong liền cứng đờ nhớ rằng mình lại lỡ miệng gọi Bạch Nhất Quân là đầu gỗ.
AAAAA!!! Miệng hại thân nữa rồi! Nhanh mồm nhanh miệng này! Cho chừa này!!!
Và hiển nhiên hai vị nào đấy rất nhanh bắt được trọng điểm trong câu nói vừa rồi, hướng Mặc Viên cười đầy ám muội:
Bạch Yến Lê: “Hì… Đầu gỗ nào
cơ???”
Triệu Mẫn Ly: “Đầu gỗ luôn cơ!!!”
Mặc Viên niệm chú:… Mình không thấy gì hết… Mình không nghe gì hết…
Thấy nàng yên lặng, hai người không chịu thua liền ỉ ôi trêu ghẹo.
Bạch Yến Lê: “Lục hoàng huynh bị gọi như vậy liệu có tức giận hay không?”
Triệu Mẫn Ly ngồi xuống nhìn xa xăm nói: “Yến Lê, muội không hiểu rồi. Cái này gọi là phong tình trong tình yêu của người ta nha! Dù cái phong tình có chút quá sến súa.”
Bạch Yến Lê tỏ vẻ đã thấu hiểu: “Ừm… Ra là thế.”
Mặc Viên đầu đầy vạch đen trừng hai người sau đó không chịu thua đốp chát lại:
“Haha… Vậy thì tính là gì chứ? Đâu thể so được với Triệu quận chúa chứ! Hôm qua chỉ là đi lâu một chút, chạy nhảy ra nhiều mồ hôi một chút, người ta đã đau lòng tới tận cửa đón người về. Không những vậy còn lo lắng hỏi han các kiểu, tiện thể trình diễn một màn ân ái không chê vào đâu được. Vậy nên ta đây vẫn còn phải thỉnh giáo quận chúa ngài rất nhiều!”
Triệu Mẫn Ly:….
Nhìn biểu tình câm nín của nàng, Mặc Viên thầm giơ chữ V trong lòng. Hahaha… Muốn đấu với ta sao? Các ngươi vẫn còn non lắm! Về tu luyện thêm đi rồi hẵng quay lại.
- ----- Ngoài lề -------
Viên Viên *hai mắt long lanh*: Ta hung dữ thì ngươi không cần ta sao?
Bạch Nhất Quân vội trấn an: Ngoan! Không có chuyện đó! Nàng như vậy rất đáng yêu!
Viên Viên giơ chữ V cười đắc ý.
Bạch Yến Lê:…… Ta không thấy gì hết….
Linh Linh:….. Tự dưng bị tọng cho một họng thức ăn cho cún là thế nào? Ta đã làm gì nên tội….Bất hạnh ing~ Khóc ing~