Cuối cùng là quà cho Tutula và Bích Hạ!
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi truyện của mình!!!
Yêu thương! <3 <3 <3
- -------------------------
Chương 66: Hoàng đế dở hơi
“Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.” Dù gì cũng không trốn được, Mặc Viên nhận mệnh quỳ xuống hành lễ.
Cúi gầm mặt, Mặc Viên hồi tưởng lại mấy ngày qua ở Cẩm Tú cung này. Vì là người học võ nên thính lực của nàng khá tốt, khi dự yến nàng cũng âm thầm ghi nhớ âm thanh bước chân của tên Hoàng đế này. Thế là mấy ngày qua nàng thành công tránh được tên này, không ngờ mới sơ sẩy một phát thì hắn lại như âm hồn xuất hiện sau lưng nàng.
Đm!!!
Thật lòng thì không phải nàng ghét hắn, cái nàng ghét là mỗi lần gặp đều phải quỳ hành lễ. Thái Hoàng thái hậu là trưởng bối thì thôi đi, cái tên này cũng chỉ nhiều hơn Bạch Nhất Quân ba tuổi mà muốn nàng quỳ á? Thôi nghỉ.
“Bình thân.” Bạch Nhất Thiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Tạ ơn Hoàng Thượng. Nếu bệ hạ không có gì căn dặn, thần nữ xin phép cáo lui.” Mặc Viên nhanh chóng đứng dậy, không đợi hắn lên tiếng xoay người cắm đầu đi. Nhưng vừa đi được hai bước lại bị kêu lại.
“Trẫm đã cho ngươi đi sao?”
Mặc Viên cắn răng âm thầm chửi rủa Bạch Nhất Thiên từ đầu đến chân một ngàn lần. Mọe nó!!! Tên Hoàng đế này không lo đi phê tấu chương mà ở đây phí thời gian với nàng. Bộ rảnh hay gì? Cho dù hắn ta rảnh thì nàng rất bận, rất
bận, rất bận đó!!! Có được hay không??? Đệt! Đệt! Đệt! Cái tên Hoàng đế dở hơi!!!
Oán hận tới cỡ nào thì Mặc Viên vẫn phải ‘cung kính’ quay người lại: “Không biết bệ hạ có gì căn dặn?”
Bạch Nhất Thiên nheo mắt nhìn nữ nhân trước mặt, thầm đánh giá một phen rồi mới nhả ra một câu: “Ngươi….. Có vẻ nhìn trẫm không vừa mắt nhỉ?”
Đúng vậy! Bà đây nhìn ngươi rất chướng mắt, không những vậy bản đại gia ta còn muốn đánh ngươi nữa cho nên ngươi mau cút thật xa đi!!!
Mặc dù trong lòng gào thét như vậy nhưng ngoài mặt làm như không có chuyện gì nói: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao trẫm lại có cảm giác ngươi đang tránh ta.”
“Không có.” Mặc Viên cúi đầu lâu có chút mỏi cổ liền dứt khoát ngẩng đầu lên ngắm cảnh.
“Ồ…. Vậy sao?...” Bạch Nhất Thiên còn định nói gì đó thì bất chợt bị ngắt lời.
“Nhị hoàng huynh, huynh đến đây làm gì?” Bạch Yến Lê ôm thịt trong tay lạch bạch chạy tới.
Thu cảnh này vào mắt Bạch Nhất Thiên khẽ nhíu mày: “Mấy việc này sao không để hạ nhân làm?”
- ------------------------------------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!! ^^