Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chuyện trong mơ


trước sau

Một ngày đẹp trời tại Cẩm Tú cung.

Ở bãi cỏ trên tán của một gốc cây lớn, Mặc Viên lười biếng tựa người vào cành cây. Ngậm một nhánh cỏ trong miệng, buồn chán đưa mắt nhìn xuống hai nữ nhân đang nằm trên giường nhỏ ở phía dưới liền phun cỏ ra tìm đề tài nói:

“Mẫn Ly, vị kia của ngươi đâu rồi? Sao dạo này không thấy tới đón ngươi nữa?”

“Ngươi nói Vĩnh ca ca sao? Huynh ấy có việc nên về nước rồi.”

“Thế hắn yên tâm để ngươi ở lại một mình sao?”

“Có gì mà không yên tâm? Năm nào đại thọ xong ta đều ở lại chơi chán mới về.”

“Ồ… ra là thế!”

“À… Tiểu Viên, ngươi đã từng đến Kim Quốc chưa?”

“Chưa.”

“Vậy ngươi có muốn đi cùng ta không? Đến chơi vài hôm rồi về.” Triệu Mẫn Ly hướng người ở trên cây nháy mắt.

Mặc Viên ở trên cây nghe tới chơi liền hớn hở nhảy từ trên cây xuống, hai mắt lấp lánh nhìn Triệu Mẫn Ly: “Thật sao? Ta có thể đi sao?”

“Muội cũng muốn đi!” Bạch Yến Lê ở bên cạnh lập tức chen lời vào.

Triệu Mẫn Ly nghe vậy liền cười như không cười nhìn Bạch Yến Lê: “Muội muốn đi? Vậy phải hỏi xem vị Nhị hoàng huynh coi muội như bảo bối cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan kia của muội xem hắn ta có cho muội đi không đã nha, Thất công chúa à…”

Nghe tới đó Bạch Yến Lê bỗng nhiên ỉu xìu. Hic… Quả thật là không có khả năng đó. Mới đây nàng đi du ngoạn bị người ta ám sát, may mắn không sao nhưng chuyện lại tới tai Nhị hoàng huynh và Lục hoàng huynh. Thế là nàng bị cấm cung, trong thời gian này quả thật muốn trốn đi chơi âu là chuyện trong mơ. Ai…. Thật bi đát mà.

“Thôi hai người bàn đi, muội đi đây.” Nói xong như bong bóng xì hơi đi về phòng.

Nhìn cảnh này, khóe miệng Mặc Viên khẽ co giật: “Này, biểu cảm đó có phải quá khoa trương rồi không?”

“Không đâu, vậy là bình thường. Yến Lê gây họa vô số kể, bị quản chặt cũng tốt.”

“Ừm…” Mặc Viên nghe vậy cũng gật gù.

Tự
nhiên trong đầu lại nhớ đến hai biểu ca của nàng. Lúc nhỏ không biết thân thể này làm sao lại bị bắt cóc. Khi nàng xuyên đến thì đã như vậy rồi, sau đó nàng được phụ thân cùng mẫu thân cứu rồi nhận làm con, họ thương nàng như con ruột.

Lúc đó nàng nói muốn đóng giả nam nhi, họ rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều liền chiều theo ý nàng. Sau đó cả trấn đều chỉ biết Mặc Thân có một nhi tử, chỉ có bá bá Mặc Huấn biết nàng là nữ nhi.

Bá bá có hai người con trai, một người lớn hơn nàng năm tuổi, một người lớn hơn nàng bốn tuổi. Sau này nàng cùng họ lớn lên, tình cảm rất mật thiết. Vì đóng giả nam nhi nên nàng thoải mái nghịch ngợm, hai biểu ca lại dung túng mặc nàng nghịch nhưng đôi khi lại quản nàng rất nghiêm. Có lần nàng lén chạy đến thanh lâu chơi, còn chưa bước vào cửa đã bị hai vị đại thần đó gô cổ về dạy dỗ cho một trận.

Sau này khi nàng lớn hơn một chút thì một lần vô tình bắt mạch trên tay nên hai biểu ca cũng biết nàng là nữ nhi. Và kể từ đó nàng bị quản nghiêm gấp mười lần. ToT

Đến năm nàng mười bốn thì hai biểu ca ra ngoài học thêm về y học nên rất ít gặp nhau. Khi đó nàng đã buồn một thời gian dài nhưng sau khi nghĩ thông suốt liền cảm thấy không sao cả. Hai biểu ca có cuộc sống riêng của mình, nàng không thể ích kỷ giữ họ lại được.

Vấn đề là hai người đi lại dẫn cả biểu tẩu theo. Hừm…. Không biết hai biểu tẩu xinh đẹp như hoa của nàng có bị đối xử tệ không? Thật nhớ họ….

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện