Mặc Viên được Hạ Cữu cõng đi một đoạn đường không ngắn không dài. Khi đi được nửa đường thì Mặc Viên hai mắt nặng trĩu, nàng thật sự rất mệt, cố gắng chống đỡ nhưng cuối cùng Mặc Viên vẫn nặng nề thiếp đi trên vai Hạ Cữu.
Hạ Cữu đưa mắt nhìn sang người gục trên vai mình, không nói gì, cước bộ vẫn vững vàng nhưng đã ổn định hơn, không gây ra bất kì tiếng ồn nào.
- -------------------------
Trước cửa phủ quận vương, Triệu Mẫn Ly lo lắng đi qua đi lại liên hồi như ruồi mất đầu, lâu lâu lại nhìn ngó xung quanh. Mặc dù Vĩnh ca ca cho người báo tin là đã cứu được Tiểu Viên nhưng không nhìn thấy người khiến nàng rất lo lắng.
Lại đợi thêm một hồi, khi Triệu Mẫn ly đã gấp đến sắp khóc thì phía xa xa một đoàn người chầm chậm đi tới.
Triệu Mẫn Ly nhanh chóng chạy tới, tìm kiếm Mặc Viên trong đoàn người. Tìm một lúc mới thấy Mặc Viên đang được một nữ nhân lạ mặt cõng.
Triệu Mẫn Ly nhíu mày bước tới đưa tay định đỡ Mặc Viên nhưng Hạ Cữu lại khẽ
lùi lại, tránh đụng chạm của nàng.
Kim Vĩnh thấy vậy đi lại đặt tay lên hai đầu vai Triệu Mẫn Ly nói: “Mặc Viên không sao, chỉ là mệt nên ngủ thôi! Muội đừng lo lắng, người kia là thuộc hạ của Bạch Nhất Quân.”
Triệu Mẫn Ly nghe xong thở ra như trút được gánh nặng. Nhưng nàng nhanh chóng nắm được trọng tâm trong câu nói. Mệt nên ngủ??? Chẳng lẽ….
Triệu Mẫn Ly gấp gáp nhìn Kim Vĩnh: “Vĩnh ca ca, Mặc Viên đã tỉnh sao?”
“Đúng vậy, nhưng trên đường về mệt quá nên ngủ rồi.” Kim Vĩnh cười xoa đầu nàng.
Triệu Mẫn Ly nghe vậy mừng suýt khóc nhưng nàng chợt nhớ ra mọi người vẫn còn ở trên đường vội nói: “A… đúng rồi… Mọi người mau vào phủ đi!”
Nghe vậy đoàn người lại cất bước về phía Quận vương phủ.
- -----------------