Sau khi Triệu Mẫn Ly rời đi, Mặc Viên thấy Kim Huyền cứ nhìn nàng mà không hề có ý định lên tiếng thì nàng cũng lười phải để ý đến hắn, mặc hắn ta muốn làm gì nàng cứ tiếp tục tĩnh tâm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
Kim Huyền nhìn nữ nhân trước mắt bỗng nhiên thấy thật thú vị. Nữ nhân bình thường thấy hắn không phải sợ sệt thì cũng là e thẹn hoặc tìm cách lấy lòng hắn các kiểu nhưng cái vị trước mắt này hình như chỉ coi hắn là không khí thôi, đến nhìn cũng lười. Dường như mặt đất dưới chân nàng còn dễ nhìn hơn cả hắn. Ừm…. Hắn tự thấy dung mạo của mình cũng không tệ mà…. Ừm….. Nữ nhân kì lạ!
Mặc Viên đứng không biết là bao lâu, đến mức sắp ngủ gục thì rốt cuộc ai kia đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ này:
“Đa tạ Mặc cô nương đã quên mình cứu Mẫn Ly.”
“Kim đế khách khí rồi!”
“Là Mặc cô nương khiêm nhường thôi. Nếu Mặc cô nương có đặc biệt thích cái gì trong khả năng thì trẫm sẽ tặng coi như đền ơn.”
“Kim đế không cần phải như vậy, Mẫn Ly là bằng hữu của t… à không của thần, cứu nàng ấy là chuyện nên làm.” Mặc Viên hơi cúi người nói, suýt chút nữa
thì xưng “ta” với ai kia, cũng may sửa lời kịp… Thật nguy hiểm…. Thật sự thì không phải ai cũng được như Bạch đầu gỗ dung túng nàng làm càng….. Ai… Ngoài vòng tay đầu gỗ là giông tố mà… huhuhu….
“Nhưng trẫm không thích nợ nần người khác, ngươi muốn gì cứ nói, không cần ngại.”
Mặc Viên cảm thấy nàng còn từ chối thì cuộc đối thoại này sẽ không đi đến đâu và dường như cũng không có hồi kết nên nói bừa cho qua chuyện: “Vậy….. người ban gì cũng được.”
“Ngươi không có yêu cầu gì đặc biệt sao?” Kim Huyền híp mắt nhìn Mặc Viên đang cúi đầu.
“Không có.” Tiếp tục nói qua loa cho có.
“Vậy ngươi sẽ nghe theo ý ta? Ta ban gì cũng nhận sao?” Kim Huyền cười nham hiểm.
Mặc Viên cúi đầu không hề thấy ánh mắt khủng bố của ai kia vẫn hồn nhiên trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy… làm Hoàng hậu của ta đi!” Kim Huyền nở một nụ cười yêu nghiệt, nước chảy mây trôi phun ra một câu, ngay cả xưng hô cũng đổi.