Không biết có phải vì tiên nhân chọn đồ đệ hay không mà dọc đường đi nàng thấy không ít người dắt tiểu hài tử chạy đến trấn trên, đều vẻ mặt hưng phấn thảo luận toàn chuyện tiên nhân nào hạ xuống, chọn đồ đệ như thế nào. Chúc Diêu lặng lẽ bội phục năng lực hiệu triệu của tên lừa đảo này, có thể làm nhiều người tin tưởng không chút nghi ngờ như vậy.Chúc gia thôn thật ra cách trấn không xa, đi bộ nửa canh giờ đã đến, bởi vì người vào trấn quá nhiều nàng đành phải nắm tay tiểu hài tử tránh lạc đường. Nhóc con lúc này lại không phản kháng, chỉ tránh né đôi lần tượng trưng rồi yên lặng mặc Chúc Diêu lôi kéo. Có điều khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn khó chịu.Thật vật vả nhích được đến nơi tuyển chọn, thấy chỗ đó đầy người chen lấn. Chính giữa dựng một đài cao, bên trên đứng bốn người đều mặc bạch y thuần sắc, chân áo, cổ tay thêu hoa văn Tường Vân, có vẻ tiên phong đạo cốt. Bất ngờ là bốn người còn rất trẻ, thuận mắt hơn lão già râu bạc Chúc Diêu tưởng tượng ra.Chúc Diêu khen thầm đối phương một câu, không ngờ đám lừa đảo rất có đạo đức nghề nghiệp, vừa nhìn đồng phục đã biết người ta tuyệt đối là tổ chức có kỷ luật. Chỉ bằng sự phô trương này, trách sao dọa nạt được nhiều người đến vây xem cỡ này.Đám người xếp hàng thật dài phía bên phải đài cao, tuy có nam có nữ nhưng đều dắt một đến hai tiểu hài tử, nhỏ tuổi vừa mới học đi, lớn thì cũng cao nửa người lớn. Nhưng phần lớn là chưa đủ mười tuổi. Chúc Diêu đoán phỏng chừng là xếp hàng đăng ký, tuy nàng không hứng thú với hoạt động rõ ràng là lừa gạt này, nhưng Vương thúc đã nhờ vả thì phải hoàn thành, dù sao lừa cũng không phải tiền nàng, vì thế không chút do dự đứng cuối hàng.Nhóc con lúc này khá nghe lời, ngoan ngoãn đứng cùng chỗ với nàng, khuôn mặt vừa mới khó chịu hiện tại đã thay bằng chờ mong, thỉnh thoảng rướn người nhìn chằm chằm hàng lối phía trước. Nhóc con mà, luôn tò mò những thứ mới mẻ.Một trong bốn người trên đài, tuổi tầm trung niên đứng lên, tiến về phía trước vài bước, cất cao giọng:“Các vị, hôm nay là ngày Khưu Cổ phái đến thu đồ đệ mười năm một lần, không giới hạn nam nữ, không giới hạn xuất thân, mời các vị theo thứ tự bước lên thử nghiệm.”Người này rất sòng phẳng, Chúc Diêu còn tưởng hắn phải thao thao bất tuyệt lừa dối cả ngày, không ngờ nói xong câu đầu tiên đã trực tiếp bắt đầu. Làm Chúc Diêu cũng thấy tò mò, rốt cuộc là vị thần lừa đảo nào tổ chức mà vênh váo thế.“Người đầu tiên!”Nam tử trung niên vừa dứt lời đã thấy phụ nhân đứng đầu hàng mỗi tay dắt một tiểu hài tử bước lên. Một vị tiên nhân bạch y trẻ tuổi vung tay lên. Thấy chính giữa đài đột nhiên xuất hiện viên cầu thủy tinh. Người trên đài kinh ngạc than một tiếng.Thanh niên vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói với hai tiểu hài tử:“Đặt tay lên!”Hai tiểu hài tử có chút sợ lùi lại một bước, cuối cùng vẫn là mẫu thân đứa nhỏ đẩy sau lưng:“Sợ cái gì, nếu được lựa chọn sẽ một bước lên trời, mau đặt tay lên đi!”Hai tiểu hài tử lúc này mới đặt tay lên viên cầu lơ lửng giữa không trung, đáng tiếc viên cầu không biến hóa gì hết.Bạch y trung niên lắc đầu:“Không có linh căn, người tiếp theo.”Phụ nhân thở dài, trên mặt lập tức có mấy phần thất vọng, nhưng không nói thêm gì, nắm tay con xuống đài.Chúc Diêu ngây người, cảnh này… sao cảm thấy rất quen mắt? Hợ, đây không phải là trường hợp tuyển người thông thường ở truyện tu tiên sao? Mở đầu truyện tu tiên đều xuất hiện một cảnh tượng, đo linh căn! Nàng luôn nghĩ mình xuyên không đến truyện chủng điền cả đời làm dân phụ núi rừng có ít ruộng sống đến cuối đời. Theo tình huống hiện tại, chẳng lẽ nàng phải đi con đường tiên hiệp? Nhưng mà… Chúc Diêu nhìn mình, lại nhìn một loạt củ cải nhỏ xếp hàng phía trước, có phải nàng xuyên không hơi muộn không? Lấy tuổi lớn đi tu tiên, cho dù có tu cũng tu không lại đàn củ cải nhỏ này!Lần đầu tiên từ khi xuyên không đến nay, Chúc Diêu thấy ưu thương thật sâu.“Này này này…”Tay Chúc Diêu trầm xuống, quay đầu nhìn mới thấy nhóc con bên cạnh vừa kéo nàng.“Làm sao?”Đừng có quấy nhiễu người đang tập trung ưu thương.Nhóc con chỉ đài cao phía trước:“Đi nhanh, sắp đến lượt chúng ta rồi.”Chúc Diêu phát hiện phía trước trống không một mảng lớn, nhanh chân dẫn nhóc con tiếp bước hàng ngũ.Tốc độ đo linh căn rất nhanh, đáng tiếc phần lớn tiểu hài tử không có linh căn, nam tử trung niên cũng lần lượt lặp lại:“Không có linh căn, người tiếp theo.”Một số lớn tiểu hài tử đi lên, đứng lại trên đài chỉ có ba bốn người. Hơn nữa đều là tứ linh căn, ngũ linh căn. Nhìn vẻ mặt bốn người trên đài chắc không phải linh căn tốt gì.“Người tiếp theo!”Một tiểu hài tử toàn thân bẩn thỉu đi lên, thật sự rất gầy yếu, phảng phất như gió thổi qua sẽ bay, quần áo rách tung tóe, không tìm nổi chỗ nào lành lặn hoàn chỉnh, cũng không có người lớn đi cùng, rõ ràng là ăn mày. Người phía dưới bịt mũi lại, mang vài phần ghét bỏ.Nhưng bốn người trên đài sắc mặt không đổi. Giống như không nhìn thấy dáng vẻ khốn cùng của đứa trẻ. Bọn họ tu tiên nhiều năm, không trông mặt mà bắt hình dong. Hôm nay khốn cùng, ai biết ngày mai người ta không phải một bước lên trời?Người trung niên chỉ viên cầu,“Đặt tay lên đi!”Tiểu hài tử tuy bẩn nhưng không hề để ý đến ánh mắt người khác, đi thẳng đến giữa đài, đặt tay lên. Thấy viên cầu vừa rồi trong suốt chậm rãi xuất hiện tia sáng màu lục, sắp chiếm lấy toàn bộ viên cầu thì thoáng hiện một