Chúc Diêu cười tươi như hoa nói:“ Thì ra là Tiểu tam. Tiểu tam không cần đa lễ. Tiểu tam chưa gặp ta nên không nhận ra được cũng là chuyện bình thường. Vì vậy thái sư thúc ta đây cũng sẽ không vì vậy mà trách tội Tiểu tam. Có phải vậy không Tiểu tam?”“ Cám ơn Thái sư thúc.”Nhưng hắn cảm thấy hình như cái từ “tiểu tam” có vẻ không hợp lý thì phải.“ Không cần khách khí như vậy, ai bảo ta lớn tuổi chứ! Chính vì lớn tuổi nên ta rất là rộng lượng!”Nghiêm Nguyệt Hoành:“….”Nói thế mà còn bảo là rộng lượng??Phốc! Ha ha ha ha!Hai người ở bên cạnh cũng không nhịn được cười to.“ Chúc Diêu tỷ, ngươi tới đây xem ta đánh trận chung kết à?”Vương Từ Chi liền mở miệng chuyển chủ đề. Dù sao thì Chúc Diêu vẫn là Chúc Diêu. Nàng sao có thể dễ dàng tha thứ cho Tam sư huynh được chứ, nên tốt nhất hắn nên đánh lạc hướng nàng thì hơn.“ Trận chung kết?? Người đã vào tới trận chung kết rồi?”Không ngờ Đại hội môn phái đã diễn ra được 3 ngày rồi. Hèn chi hôm nay sư phụ mới mang nàng ra ngoài, thì ra là để cho nàng xem luôn trận chung kết.“ Vâng, ta thuộc nhóm Luyện Khí.”Thì ra nàng không biết. Vương Từ Chi liền có chút thất vọng. Nhưng ngay lập tức hắn liền lấy lại tinh thần,“ Trận tiếp theo chính là trận cuối cùng của vòng này. Ai thắng thì người đó sẽ được vào chung kết.”Nói cách khác, trận tiếp theo chính là thuộc vòng bán kết?Ngay lập tức, Chúc Diêu liền xốc lại tinh thần, rồi nhìn về phía sàn đấu. Nàng liền phát hiện hình như trận đấu vừa mới kết thúc. Trên sân đấu, các đệ tử đang lau dọn sàn đấu. Có lẽ là một trận thuộc nhóm Trúc Cơ. Người chiến thắng là một đệ tử mặc áo bào lam, hắn thuộc một môn phái khác.Chỉ mất có mấy phút, trọng tài liền tuyên bố trận đấu tiếp theo bắt đầu.Ngay sau đó liền có hai vị bạch y đệ tử nhảy lên sàn đấu, đồng phục của hai người giống y như trang phục nàng đang mặc vậy. Trong đó,có một người trung niên chắc tầm 40 tuổi. Người còn lại, tuổi tác có lẽ bằng với Vương Từ Chi. Nhìn hắn cũng rất là đẹp trai. Khuôn mặt hiện lên sự kiên nghị. Mà hình như khuôn mặt này nhìn có chút quen thì phải!!!“ Người này?”“ Người này Chúc Diêu tỷ cũng biết đấy!”Vương Từ Chi liền giải thích,“ Hắn chính là người mà 5 năm trước làm cho Triệu Tiểu Bàn bị thương nặng. Tên của hắn là Tiêu Dật. Bây giờ hắn thuộc ngoại môn đệ tử.”Thì ra là cái tên tiểu khất cái kia! Không tránh nhìn hắn quen mặt tới như vậy. Không ngờ hắn cũng có thể vào tới vòng bán kết. Hơn nữa tu vi còn bằng với Vương Từ Chi. Cả hai đồng dạng đều là Luyện Khí Đại Viên Mãn.“ Hắn quả thực rất là nỗ lực.”Sau chuyện đó, hắn có thể tiến tới được bước này quả rất đáng khen ngợi.“ Vâng!”Vương Từ Chi cũng gật đầu công nhận. Thân là nội môn đệ tử nên hắn biết ngoại môn đệ tử khó khăn nhiều như thế nào.“ Lúc trước hắn bị sư phụ xóa bỏ tu vi, thế mà mới có 5 năm. Từ tu vi bị phế, lại có thể tu luyện tới Luyện Khí Đại Viên Mãn. Hơn nữa còn muốn xông vào trận chung kết. Người này quả thực rất có thiên phú.”Còn một người cũng có thiên phú đó là Chúc Diêu thì lại im lặng. Nàng sờ sờ cái mũi của mình, rồi chuyên tâm nhìn vào trận đấu.Tiêu Dật là Kim Mộc song linh căn. Hai hệ phép thuật một thủ một công, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tư chất là thượng giai. Còn Phương Tắc thì là Thủy Mộc Thổ tam linh căn. Tư chất mặc dù kém hơn so với Tiêu Dật, nhưng cũng may linh căn của hắn có tính hỗ trợ tương sinh. Phép thuật của hắn có độ đàn hồi rất cao, tốc độ phóng ra lại nhanh.Mới vừa bước vào sân, Phương Tắc liền vỗ một chưởng xuống dưới lòng đất. Một cái Mộc hệ thuật Trói buộc liền hiện ra. Chỉ thấy dưới mặt đất liền có một cơn chấn động. Dưới chân Tiêu Dật liền xuất hiện mấy cây dây mây từ dưới đất chui lên nhằm trói chặt hắn lại.Tiêu Dật liền nhảy lên né tránh. Rồi đáp xuống mặt đất cách chỗ đó 3 trượng. (*) Ngay lập tức, phía dưới chân hắn, đám dây mây lại trồi lên. Tốc độ của bọn nó còn nhanh hơn trước rất nhiều. Tốc độ nhanh như vậy, xem ra đối phương rất là thành thục phép thuật này.1 trượng = 3,33 mTiêu Dật chỉ có thể không ngừng nhảy lên tránh né những dây mây này. Hầu như hắn không có cơ hội dừng trên mặt đất.Còn Phương Tắc thì lại lộ ra vẻ đắc ý. Tay kia của hắn liền kết ấn rồi thi triển ra một Băng hệ phép thuật. Hắn triệu hồi hàng ngàn, hàng vạn chùy băng nhọn hoắt bay tới đâm vào người đang lơ lửng trên không trung kia. Trên mặt đất đã không có cách nào đặt chân, thì vào lúc này trên không trung cũng không còn lối thoát. Đây là một công kích ngay cả một giọt nước cũng không lọt ra được. Có thể thấy được hắn suy nghĩ rất là chu đáo. Hắn căn bản không cho đối phương có cơ hội ra tay.Tiêu Dật chật vật né tránh những cái băng chùy đang lao tới kia. Hắn vừa phải khởi tạo kết giới nhằm ngăn cản công kích của những băng chùy kia, vừa phải nhảy thật cẩn thận, không để cho những dây mây kia trói vào chân. Nhưng nếu cứ tránh né như vậy, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua.Rốt cuộc, kết giới chịu không nổi công kích của những Băng chùy kia. Hắn liền hét lên một tiếng. Một đoàn linh kiếm