Chương 1007
Bầu trời Long Đô cấm bay, dù là sân bay cũng cách khu vực trung tâm Long Đô mấy chục cây số.
Chiếc máy bay này lại có thể trực tiếp đáp xuống trong vành đai Long Đô, xem ra vùng biển phương Nam thật sự xảy ra chuyện lớn.
“Tham kiến Long soái!”
Phương Chấn từ trên máy bay đi xuống, cúi chào.
Ông ta khoảng chừng 40 tuổi.
Tóc húi cua, dáng người cao ngất, mạnh mẽ hùng hồn.
Theo sau là ba mươi mấy người, đều là tầng lớp cấp cao trong bộ chỉ huy của Tu La mặt ngọc.
Cấp bậc thấp nhất cũng là một Thiếu tướng.
Ánh mắt một vài người nhìn Diệp Bắc Minh rõ ràng có phần không thiện cảm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Phương Chấn nghiêm túc: “Long Đô, bây giờ chúng ta lên máy bay trước rồi nói, lập tức lên đường đến vùng biển phương Nam”.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tại sao bảo tôi đi?”
Phương Chấn nói: “Cô Tu La đã thông báo, nếu như cô ấy không ở bộ chỉ huy”.
“Vùng biển phương Nam xảy ra chiến loạn, có thể tìm cậu chủ trì quân cơ đại sự”.
Vừa nghe là căn dặn của Thất sư tỷ, Diệp Bắc Minh không từ chối.
“Đi thôi”.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh chuẩn bị bước lên máy bay.
“Hừm!”
Có người hừ lạnh: “Cô Tu La cũng thật là, để một người không hiểu gì về đánh giặc quản chúng ta?”
Giọng nói không lớn, nhưng
Một trong những chiến tướng đắc lực của Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh.
Là người tính tình nóng nảy, Tu La mặt ngọc không có ở bộ chỉ huy, bây giờ không ai có thể áp chế được ông ta.
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Ông bớt nói mấy câu đi, để Long Soái nghe thì không hay”.
Chu Diệu Tông mặt đầy ngạo mạn, hất cằm: “Sợ cái gì? Một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa thôi mà”.
“Thời điểm ông đây dẫn binh, hắn còn chưa ra đời đâu!”
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh dừng bước.
Quay đầu nhìn Chu Diêu Tông: “Ông không phục hả?”
Mọi người thầm kêu không ổn, Chu Diệu Tông phiền phức rồi.
Nhưng Chu Diệu Tông vẫn thờ ơ: “Long Soái, tôi nào dám không phục chứ!”
“Cậu chỉ 23 tuổi, là Long Soái của Long Quốc, hơn nữa thanh danh hiển hách ở giới võ đạo”.
“Tôi cũng chỉ là một Thượng tướng, sao có thể không phục với cậu chứ?”
Ông ta nói chuyện rất quái gở.
Nhưng lại khiến người khác không đào ra được tật xấu.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nếu ông phục, vậy tốt!”