Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

128: Xông Vào Đại Sứ Quán - 129: Dẫm Bẹp


trước sau

128: Xông Vào Đại Sứ Quán


Cả hội trường lễ công bố tràn ngập tiếng cười chế giễu.

Mỗi một tiếng cười đều như một con dao đâm sâu vào tim Ngụy Yên Nhiên!
Tút tút tút!
Chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên.

Anh cầm lên xem, là một tin nhắn: Không muốn hắn chết, thì đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Còn gửi một bức ảnh Hầu Tử.

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận!
Anh quay đầu nhìn sang Ngụy Yên Nhiên: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây!”
“Hãy tin tôi, đan nhưỡng nhan không có vấn đề”.

Anh nói xong liền trực tiếp nhảy xuống sân khấu.

Chen đẩy đám phóng viên, xông ra khỏi hội trường!
Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên ngẩn người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Thư ký khẽ cười một tiếng: “Cô chủ, hình như chúng ta không cần ra tay nữa”.

“Ầy”.

Ngụy Tử Khanh đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi: “Đúng thế, Ngụy Yên Nhiên đáng thương, sao lại tìm một người đàn ông như vậy?”
“Tất cả ngón đòn mà tôi chuẩn bị, xem ra bây giờ không cần sử dụng nữa rồi”.


Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi cửa, gọi một chiếc taxi.


Chạy thẳng đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Trước đại sứ quán, một đám binh sĩ canh gác nghiêm ngặt!
Một con ruồi cũng đừng mơ lọt vào.

Diệp Bắc Minh đi thẳng về phía cổng lớn đại sứ quán Hùng Quốc.

“Đứng lại, nơi này là đại sứ quán Hùng Quốc!”
Có người quát nói.

Diệp Bắc Minh phớt lờ, vẫn sải bước đi thẳng vào!
“Người Long Quốc đứng lại, còn đi thêm một bước, chúng tôi nổ súng đấy!”, các binh sĩ đồng loạt giơ súng chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.

Soạt!
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh bước dài xông lên, như một cơn lốc!
Một luồng nội công đáng sợ cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng.

Đám binh sĩ Hùng Quốc giống như lá rơi trong cơn bão, đều bị hất bay đi!
Một cánh cổng hàng rào sắt chặn phía trước!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra tóm lấy lan can.

“Tinh tang” một tiếng vang lớn.

Binh sĩ Hùng Quốc nằm dưới đất kêu gào sợ đến vỡ gan, mẹ kiếp, có còn là người không?
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh nhấc cổng sắt hàng rào lên, ném mạnh ra.


Lúc này, Dư Thiên Long nhận dược tin.

Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán của Hùng Quốc!
“Cái gì? Diệp Bắc Minh này muốn làm gì hả? Cậu ta điên rồi chắc?”
Dư Thiên Long sợ đến tê dại da đầu, trong lòng cực kỳ chấn hãi tức giận: “Cậu ta muốn khơi lên chiến tranh giữa Long Quốc và Hùng Quốc sao?”
“Đáng chết!”
“Đi, lập tức dẫn theo đội quân tinh nhuệ của Long Hồn đóng quân tại Trung Hải ngăn cản tên ngu xuẩn này cho tôi!”
Đội quân tinh nhuệ của Long Hồn tập trung với tốc độ nhanh nhất.

Xuất phát đến đại sứ quán Hùng Quốc!
Diệp Bắc Minh tiến thẳng một mạch, cả đoạn đường không có ai cản được.

Anh tiến vào một tòa nhà văn phòng, đứng trong đại sảnh, lớn tiếng quát: “Bảo người phụ trách của các người ra đây!”
“Giao Hầu Tử ra, nếu không, đừng trách hôm nay tôi rửa máu tại đây!”
Một tiếng thét tức giận: “Con heo da vàng ngu xuẩn nhà cậu, dám xông vào đại sứ quán Hùng Quốc chúng tôi, tôi đưa cậu đi gặp thượng đế, kiếp sau ăn năn hối hận đi!”
Một võ giả da trắng xông ra từ phía mặt bên của Diệp Bắc Minh.

Bóng người lao như điện giật, giết về phía Diệp Bắc Minh.

Phập!
Diệp Bắc Minh giơ một chân đạp chết người này.

Anh cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái, tiếp tục tiến về phía trước!
“Các người bảo tôi đến đại sứ quán Hùng Quốc, tôi đến rồi đây!”

“Sao thế?”
“Không dám ra gặp tôi hả?”
“Hầu Tử bị tổn thương một cọng lông, thì tôi sẽ giết một người!”
“Hầu Tử gãy một cánh tay, hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ giết toàn bộ đại sứ quán Hùng Quốc các người!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng quát, giống như một tử thần.

Sải bước lớn đi đến!
Cạch cạch cạch!
Một hàng binh sĩ Hùng Quốc xuất hiện tấn công Diệp Bắc Minh.

Đạn bay thẳng vào mặt như mưa rơi!
Vù!
Diệp Bắc Minh dậm chân né tránh, phát nội lực, hình thành một bức ‘tường khí’ vô hình.

Cản lại tất cả viên đạn!
Pằng!
Anh dậm chân, phát nội lực phản kích!
Đạn bay ngược trở lại theo lối cũ, khiến tất cả súng ống nổ tung.

“A…”
Tiếng kêu la thảm thiết, đám binh sĩ Hùng Quốc đều bị thương bởi mảnh vụn của vũ khí bắn phải, nằm dưới đất la hét.

Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán Hùng Quốc còn chưa đầy ba phút!
Cả tầng một tòa nhà đại sứ quán Hùng Quốc lộn xộn hỗn loạn.

“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên.

Một đám đàn ông da trắng xuất hiện, có người mặc đồng phục quan chức Hùng Quốc, có người mặc vest đi giày da.

Còn có người mặc quân phục, trên vai đính mấy ngôi sao.

Vừa nhìn là biết thân phận không thấp.

Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên da trắng, ông ta mặc quân phục.


Trên vai có một ngôi sao!
Là một thiếu tướng Hùng Quốc!
Mũi khoằm!
Hốc mắt rất sâu!
Cao một mét chín mươi trở lên, để đầu đinh gọn gàng.

Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra, người này có thực lực võ linh.

“Đến đại sứ quán Hùng Quốc giết người, tôi thấy cậu muốn chết mà!”, người đàn ông da trắng quát lớn một tiếng.

Ông ta bùng phát ra một luồng nội lực, bộ quân phục lập tức bung rách tung ra!
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên.

Lộ ra cơ bắp rắn chắc như nham thạch.

Thịch!
Ông ta dậm chân, để lại một dấu chân sâu nửa tấc tại chỗ!
Hai tay như vuốt chim ưng, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.

Định giết anh bằng một đòn!
Một người Long Quốc xông vào đại sứ quán Hùng Quốc.

Ông ta không cần biết lý do, bất luận Diệp Bắc Minh có thận phận thế nào, ông ta cũng có thể giết anh!
Quan chức Long Quốc cũng sẽ không nói gì!
“Ông muốn chết phải không?”
Diệp Bắc Minh nheo đôi mắt, trực tiếp giơ tay!.

129: Dẫm Bẹp


Cũng bày tư thế vuốt chim ưng!

Không đúng.

Người đàn ông da trắng đột nhiên sinh ảo giác, mình là vuốt chim ưng.

Còn Diệp Bắc Minh là vuốt rồng!

Rắc rắc!

Liền sau đó, Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ tay của người đàn ông da trắng một cách chuẩn xác.

Bóp thật mạnh!

Rắc rắc một tiếng giòn tan.

Cổ tay của võ linh da trắng bị Diệp Bắc Minh bẻ gãy.

Suýt suýt suýt!

Cơn đau dữ dội truyền đến, người đàn ông da trắng vội lùi lại phía sau.

Mạnh quá!

Quá mạnh rôi!

Cổ tay bị gãy của ông ta run rẩy dữ dội, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… làm sao có thể, mày cũng là cảnh giới võ linh ư?”

“Mày mới bao nhiêu tuổi chứ?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Diệp Bắc Minh không thèm trả lời.

Anh bước một bước lên trước, tung một quyền ra.

Tấn công một quyền đơn giản thô bạo nhằm chuẩn vào lồ ng ngực của ông ta!

Phập!

“Phụt!”, người đàn ông da trắng không kịp phản ứng lại, chịu một đòn, phun ra một ngụm máu tươi, lăn ra xa.

Diệp Bắc Minh bước dài lên trước một bước, dẫm thiếu tướng Hùng Quốc này dưới chân.

Nhìn quanh đám người đại sứ quán Hùng Quốc!

Lạnh giọng hỏi: “Giao Hầu Tử ra, nếu không, ông ta sẽ chết!”

Đám người Hùng Quốc lộ vẻ tức giận.

Tất cả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

“Người Long Quốc, cậu thật to gan!”

“Diệp Bắc Minh, cậu biết đây là nơi nào không?”

“Nơi

này là đại sứ quán Hùng Quốc, thả thiếu tướng Andew ra, nếu không, cậu sẽ chết!”

Đám người mặc vest, vừa nhìn là biết nhân viên quan chức ngoại giao Hùng Quốc nói.

Người đàn ông Hùng Quốc mặc quân phục trên vai có bốn ngôi sao ưỡn cái bụng bia đi ra khỏi đám đông.

Ông ta rất có uy, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu giết võ giả Hùng Quốc tôi!”

“Chúng tôi mời cậu đến đại sứ quán là để thương lượng xử lý việc này như thế nào”.

“Cậu xông vào đại sứ quán như vậy, còn dẫm thiếu tướng của chúng tôi dưới chân, cậu muốn làm gì?”


“Muốn đối địch với Hùng Quốc sao?”

Ông ta tên là Bruce Rudolf, thượng tướng bốn sao Hùng Quốc.

Người phụ trách của Hùng Quốc trong đại hội quân võ lần này.

Tuy ông ta là một người bình thường, nhưng có địa vị rất cao ở Hùng Quốc!

Có thể tự do ra vào nhà trắng của Hùng Quốc, hội đàm trực tiếp với tổng thống.

Đầy kinh nghiệm, từng trải!

Cho nên, cho dù Diệp Bắc Minh xông vào đại sứ quán, ông ta vẫn không đổi sắc mặt, nói chuyện với anh.

“Thả thiếu tướng Andrew ra, chúng ta mới có cơ hội đàm phán!”

Diệp Bắc Minh bật cười: “Mời tôi đến đây?”

“Các người bắt anh em của tôi đi, còn có mặt mũi nói mời tôi đến đây?”

“Tôi cho ông ba phút suy nghĩ, thả Hầu Tử ra”.

“Nếu không, tôi sẽ khiến các người phải trả giá!”

Bruce Rudolf vẫn bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không thể nào, sự việc bắt nguồn từ người đàn ông Long Quốc đó”.

“Tông sư và đại tông sư của chúng tôi chết có liên quan rất lớn đến cậu ta”.

“Không thể thả cậu ta, cậu ta phải tiếp nhận thẩm tra!”

Diệp Bắc Minh không thèm lãng phí nước bọt.

Dùng hành động chứng minh thái độ của mình!

Anh dồn lực xuống chân!

Phập!

Cái đầu của Andrew nổ tung như quả dưa hấu.

Cơ thể cứng đờ!

“A!”

“Oh my god!”

“Ọe…”, rất nhiều quan chức Hùng Quốc sợ đến toàn thân run rẩy, quỳ xuống đất nôn ọe.

Bruce Rudolf giật khóe mắt!

Ông ta trửng mở to mắt!

Đồng tử co lại!

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại dứt khoát nhanh gọn như vậy.

Một lời không hợp, dẫm chết thiếu tướng Andrew!

“Cậu!”

Bruce Rudolf chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Soạt!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vụt đến trước mặt Bruce Rudolf như bóng ma.

“Bốp!”


Tát một cái.

Vị thượng tướng bốn sao Hùng Quốc này lặn lộn dưới đất như chó chết.

Ông ta rất mập, cái bụng to áp xuống đất, nhất thời không bò dậy nổi!

Phập!

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến, đạp một cú lên bụng của ông ta, khiến ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

Suýt nôn ra sườn bò vừa mới ăn.

“Cậu… sao có thể ra tay như vậy? Không có quy tắc chút nào? Tôi là lãnh đạo cấp cao của Hùng Quốc đó!”, Bruce Rudolf lớn tiếng kháng nghị, ông ta cũng sắp phát điên rồi.

Trong lòng bùng lên ngọn lửa giận!

Ôm bụng, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng đi đến, dẫm một chân lên đầu Bruce Rudolf: “Ba giây, thả Hầu Tử ra”.

“Nếu không… phập…”

Bruce Rudolf run rẩy.

Lúc này, tất cả lửa giận trong lòng ông ta đều bị dập tắt!

Vị tượng thướng bốn sao Hùng Quốc này hít khí lạnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Đồ điên!

Người đàn ông Long Quốc này chắc chắn là kẻ điên!

Bruce Rudolf không hề nghi ngờ, Diệp Bắc Minh thực sự dám dẫm bẹp cái đầu của ông ta.

“Thả người, thả người ra cho tôi!”

Bruce Rudolf điên cuồng gào lớn.

Lập tức có người đưa Hầu Tử ra.

Lúc này, Hầu Tử đã tỉnh lại.

Sau khi anh ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh, rất kích động: “Anh Diệp, sao anh lại đến đây?”

Diệp Bắc Minh cười; “Hầu Tử, anh yên tâm, không ai có thể ức hiếp anh”.

Bruce Rudolf run rẩy: “Diệp Bắc Minh, tôi đã thả người của cậu rồi, cậu có thể thả tôi ra rồi chứ?”

“Đừng vội”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn ông ta một cái, sau đó nói: “Hầu Tử, anh đi trước đi”.

“Đi? Không ai được ra khỏi đây!”

Bỗng nhiên, một giọng nói băng lạnh vô tình vang lên từ cổng lớn.

Một người đàn ông da trắng có mái tóc vàng, mặc áo đuôi tôm khí chất quý tộc đi vào cổng lớn.

Theo phía sau anh ta là một đám đàn ông Hùng Quốc mặc đồng phục giống nhau.

Vị trí lồ ng ngực của anh ta thêu một con gấu đen gầm thét!

Bọn họ có tu vi rất đáng sợ, đều trên cảnh giới tông sư, đội trưởng cũng có tu vi đại tông sư!

Còn người đàn ông mặc áo đuôi tôm trông như quý ông lại là cảnh giới võ linh.

Đội quân át chủ bài của Hùng Quốc bọn họ - đội quân Hắc Hùng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện