Chương 1025
Ông ta vô cùng thê thảm lăn mười mấy vòng dưới đất, da cũng xước xát rách nứt.
Da thịt bị nứt dính bùn đất, đau đến xuyên tim.
“Diệp Bắc Minh!”
Điện chủ Huyết Hồn gầm lên một tiếng.
Hôm nay điện Huyết Hồn coi như xong rồi!
Ông ta lấy ra một nắm đan dược cực phẩm trong túi, nuốt hết một hơi.
Lốp ba lốp bốp vang lên.
Ở vị trí bả vai và lồ ng ngực của điện chủ Huyết Hồn lại mọc ra mấy đoạn xương, xuyên da thịt!
Một luồng khí tức cuồng bạo truyền đến.
Điện chủ Huyết Hồn giống như hóa thành một con thú hoang, xông về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt buồn cười: “Thiêu cháy tinh huyết của mình thì có thể đánh được tôi sao?”
Bốp!
Khoảnh khắc điện chủ Huyết Hồn xông lên, Diệp Bắc Minh giơ tay đập đến.
Thương long kình bùng phát.
Lại thêm sức mạnh của bản thân anh, cho dù điện chủ Huyết Hồn uống đan dược, cũng không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.
Ông ta phun ra máu tươi, đau đớn dữ dội khiến đầu óc ông ta vô cùng tỉnh táo.
Cách cách cách!
Diệp Bắc Minh nhìn điện chủ Huyết Hồn như con chó chết, chậm rãi di đến, cúi nhìn
“Chẳng phải ông rất hống hách sao?”
“Dùng các loại thủ đoạn giết tôi!”
“Hai mươi ba năm trước còn ra tay với mẹ tôi?”
“Ừm?”
Giơ chân, dậm thật mạnh xuống!
Nhanh gọn dứt khoát!
Rắc một tiếng giòn tan vang lên.
Điện chủ Huyết Hồn phát ra tiếng kêu la như mổ lợn: “A…”
Ông ta đau đến gần như ngất đi, trong con mắt đầy tia máu tanh đỏ: “Giết tao đi… mày giết tao đi!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Muốn chết đâu có đơn giản như vậy”.
Phập! Phập! Phập!
Diệp Bắc Minh lại tiếp tục dẫm ba bước.
Hai tay, một chân của điện chủ Huyết Hồn teo lại.
Trở thành một người lợn!
“Mày… cho dù tao có chết…”, trong ánh mắt điện chủ Huyết Hồn chỉ có oán độc: “Làm ma, cũng sẽ không tha cho mày!”
Ông ta há miệng, định cắn lưỡi tự vẫn.
“Muốn chết, cũng được”.