“Tôi giúp đỡ mẹ thiếu chủ, sau khi bà ấy phá vòng vây, giấu bà ấy đi”.
“Sau đó đưa đến Giang Nam!”
“Mẹ cậu tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi từ Tông Sư võ đạo trở thành Võ Linh, bước ngang qua hai cảnh giới lớn!”
“Chuyện về sau giống như tôi nói lúc đầu, Lâm Thương Hải tôi thề với trời, tuyệt đối không giấu giếm!!!”
Lâm Thương Hải nói một hơi.
Vừa niệm thiên đường!
Vừa niệm địa ngục!
Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ tính hợp lý của chuyện này.
Cuối cùng anh nhìn Lâm Thương Hải: “Sao ông lại làm như vậy? Lý do”.
Lâm Thương Hải nói: “Thiếu chủ, giấy không gói được lửa!”
“Hơn nữa tôi cũng nhìn thấy thiên phú của cậu, cậu không hổ là con trai bà ấy, với thực lực của cậu, không bao lâu sẽ moi ra chuyện năm đó!”
“Tự tôi thừa nhận còn tốt hơn nhiều so với để cậu tra ra’.
“Người trưởng thành chỉ chú trọng lợi ích!”
“Nếu như thiếu chủ cậu tát chết tôi, tôi một câu oán hận cũng không có!”
“Nhưng ngộ nhỡ cậu tha cho tôi thì sao?”
Lâm Thương Hải tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi nhìn thấy cậu một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong, tôi liền biết cậu tuyệt đối không phải người bình thường!”
“Cậu là một con rồng, tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn ở Giang Nam và Trung Hải!”
“Có một ngày cậu quật khởi, vậy Lâm Thương Hải tôi sẽ đi theo rồng”.
“Nhà họ Lâm chắc chắn cũng không giới hạn ở Giang Nam nữa, võ đài về sau của nhà họ Lâm sẽ ở toàn bộ Long Quốc!”
Lâm Thương Hải đang đánh cược!
Giống như hai mươi ba năm trước, tất cả mọi người đều muốn giết mẹ của Diệp Bắc Minh, chỉ có ông ta ra tay cứu người phụ nữ ấy.
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười.
“Ông rất thông minh, lần này ông cược thắng rồi”.
Áp lực đột nhiên biến mất!
Lâm Thương Hải thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ông ta ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh chỉ để lại một bóng lưng rời đi.
“Tôi sẽ đi điều tra chuyện này, nếu như không giống với lời ông nói, ông biết kết quả là gì rồi đấy”.
...!
Lốp xe dự phòng đã thay xong.
Tô Mạc Già tiếp tục đi xe rời đi.
Dọc theo đường đi, Diệp Bắc Minh cũng nhắm mắt lại, suy nghĩ khả năng chuyện này là đúng bao nhiêu phần trăm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông cảm thấy chuyện này độ đáng tin cao không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười: “Ít nhất đến 80% 90% là thật”.
“Lâm Thương Hải ban đầu muốn giết mẹ cậu, cái này là bình thường”.
“Ông ta cho rằng thực lực mình chưa đủ, có lẽ không giết được, vì vậy mới muốn cứu”.
“Rất hợp lý!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không khác biệt so với tưởng tượng của anh.
“Tôi có chút kỳ quái, mẹ làm sao biết dáng vẻ tương lai của tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Có một vài cường giả có thể dự đoán dáng vẻ trong tương lai của con mình”.
“Mạnh vậy sao?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, chờ cậu đạt đến cảnh giới đó thì biết”.
“Cảnh giới gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, đột nhiên mở miệng: “Bây giờ tôi là thiếu soái Long Hồn, có thể mượn sức mạnh Long Hồn tra một vài thứ đồ được không?”
Tô Mạc Già vừa lái xe xuống núi, vừa gật đầu: “Đương nhiên là được, thân là thiếu soái, anh có tư cách này”.
Diệp Bắc Minh giao danh sách vừa rồi cho Tô Mạc Già.
“Điều tra rõ ràng tin tức của từng người ở đây cho tôi!”
Tô Mạc Già cúi đầu nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp biến sắc!
“Phó Quốc Hoa?”
“Tiêu Thiên Chiến?”
“Hạ Vũ Thần?”
“Còn có… Lý Kiếm Trần!”
“Rít!”
Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “Tiểu sư