Doãn Thiên Hùng vừa đánh cờ vừa nghe con trai báo cáo: “Bố, Diệp Bắc Minh đó quả thật quá mạnh!”
“Quân Kiếm Phong và Diệp Bắc Minh đánh nhau, Diệp Bắc Minh còn nhường Quân Kiếm Phong ba chiêu”.
“Cuối cùng vẫn bị Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết!”
Doãn Thiên Hùng cười lắc đầu: “Con nghĩ bố già rồi sao?”
“Bây giờ Quân Kiếm Phong là người đứng đầu Trung Hải, Diệp Bắc Minh mà con nói, bố chưa từng nghe qua”.
“Hắn có thể một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong?”
“Con biết một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong thì cần thực lực gì không? Ít nhất đứng top 50 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Con nói xem Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi, sao có thể chứ?”
Doãn Thiên Hùng căn bản không tin.
Bình tĩnh nghiên cứu sách dạy đánh cờ.
Chắc chắn con trai đang lừa mình!
Thật sự coi mình là lão già hồ đồ sao?
Hơn nữa, ông ta đã về hưu.
Tình hình giới võ đạo như nào có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng trong tích tắc, một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Ông chính là Doãn Thiên Hùng?”
Soạt!
Doãn Thiên Hùng quay đầu, kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy một thanh niên đang đứng trên hòn non bộ trong vườn hoa nhà mình.
Đứng chắp tay!
Lạnh lẽo nhìn ông ta giống như thần chết.
“Cậu là người phương nào?”
Doãn Thiên Hùng cả kinh.
Với thực lực của ông ta, vậy mà lại không phát hiện có người xông vào vườn hoa.
Người đàn ông trung niên bên cạnh kinh hãi, con ngươi như sắp bùng nổ, kinh hãi hô lên: “Bố, đây chính là Diệp Bắc Minh con vừa nói!”
“Chính hắn một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong!”
Trong mắt Doãn Thiên Hùng đều là hoảng sợ: “Cái gì? Cậu chính là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn giải thích, lạnh lùng mở miệng: “Doãn Thiên Hùng, ông còn nhớ không”.
“Buổi đấu giá Sothebys hai mươi ba năm trước”.
“Một người phụ nữ mang thai?”
Con ngươi Doãn Thiên Hùng co lại!
Trong mắt theo bản năng lóe lên vẻ hốt hoảng: “Cậu thanh niên, cậu đang nói gì vậy?”
“Lão phu không hiểu!”
“Cái gì mà hai mươi ba năm trước, cái gì mà buổi đấu giá Sothebys? Lão phu không hiểu cậu có ý gì”.
“Ông sẽ biết ngay thôi!”, Diệp Bắc Minh bước ra.
Từ trên cao đạp một cước!
Như Thái Sơn ép xuống!
Doãn Thiên Hùng nhìn thấy cảnh tượng này thì giận tím mặt, quát lớn: “Giỏi lắm nhóc con, bí mật xông vào phủ đệ nhà họ Doãn, còn dám dùng chân đạp lão phu?”
“Cậu coi chỗ này là nơi nào vậy?”
Gầm!
Một tiếng gào thét!
Quần áo trên người Doãn Thiên Hùng đều nổ tung, lộ ra bắp thịt màu đồng.
Vị võ giả kinh khủng 85 tuổi lại còn có sức mạnh bộc phát này!
Bùm!
Một chân Diệp Bắc Minh hạ xuống, giẫm lên đầu Doãn Thiên Hùng,
Máu tươi tung tóe!
Toàn thân Doãn Thiên Hùng không có sức lực, ngay cả cơ hội thi triển cũng không có,
Gân mạch trong nháy mắt bị đánh vỡ, nằm trên đất.
Miệng hộc máu!
Trên nét mặt già nua đều là vẻ hoảng sợ.
Ông ta lại bị cậu thanh niên này phế một chân!!!
Một chân Diệp Bắc Minh giẫm trên đầu Doãn Thiên Hùng.
“Bố!!!”
Người đàn ông trung niên toàn thân run rẩy!
Nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!
“Cậu… cậu… cậu rốt cuộc là ai?”, Doãn Thiên Hùng thoi thóp.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người phụ nữ kia là mẹ tôi!”
Doãn Thiên Hùng trợn tròn mắt: “Cái gì? Cậu là con trai bà ta!”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Buổi đấu giá Sothebys hai mươi ba năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn Thiên Hùng vội vàng nói: “Diệp Bắc Minh, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nghe tôi…”
Bùm!
Một chân Diệp Bắc Minh đạp xuống.
Tiếng răng rắc giòn dã.
Bả vai Doãn Thiên Hùng trong