157: Tôi Không Thiếu Tiền
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua.
Cơn phẫn nộ của Khương Sơn Hà!
Trong nháy mắt vụt tắt!
Tức giận!
Không cam lòng!
Trong nháy mắt biến mất!
Chỉ còn lại run rẩy, sợ hãi.
Ông ta sợ hãi cúi đầu, phun ra hai chữ: “Không dám!”
Ầm!
Khương Sơn Hà từ đánh gãy một cánh tay.
Những thanh niên khác của nhà họ Khương cắn răng, lần lượt đánh gãy một cánh tay của mình.
Khương Hàn Nguyệt lộ ra dáng vẻ đáng thương nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngay cả tôi cũng cần sao?”
Cô ta rất đẹp.
Vô cùng đẹp!
Không kém hơn một ngôi sao lớn.
Bộ ng ực trêu ghẹo người ta!
Da thịt trắng nõn!
Thân hình chữ S gợi cảm.
Chân dài không có chút dư thừa, thẳng tắp, thon dài.
Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn cô ta: “Cô tưởng rằng mình rất đáng yêu, hay rất đẹp sao?”
Tất cả đám người nhà họ Khương đều tự đánh gãy cánh tay, sau đó rời đi.
Chiba Sadako sợ hãi, kinh hoàng nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!
Khương Hàn Nguyệt rất đẹp, đẹp không kém gì cô ta.
Nhưng Diệp Bắc Minh không cũng bỏ qua cho cô ta!
Chiba Sadako biết, vẻ đẹp của mình đối với Diệp Bắc Minh cũng không đáng nhắc tới!
Đúng vậy!
Người đàn ông mạnh mẽ như vậy thiếu gì phụ nữ?
Chiba Sadako cô ta là cái gì chứ?
Diệp Bắc Minh nói: “Chiba Sadako!”
“Chủ nhân, có thuộc hạ!”
“Dùng tất cả sức mạnh trong tay cô, tra cho tôi tin tức về nhà họ Tần Cổ Võ và nhà họ Long Cổ Võ”.
“Cái này…”
Chiba Sadako có chút do dự.
Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn cô ta: “Sao hả? Có chỗ nào khó?”
Chiba Sadako gật đầu: “Chủ nhân, lực lượng của gia tộc Chiba gần như đều nằm trong tay bố tôi”.
“Trong tay tôi thực tế không có bao nhiêu người, hôm nay bố tôi chết rồi, uy danh của tôi ở gia tộc Chiba cũng không đủ”.
“Những người đó e rằng sẽ không nghe lời tôi”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Thuộc hạ của cha cô ở đâu?”
“Gần như đều ở trên tàu du lịch”.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cái này đơn giản, bây giờ lấy danh tiếng bố cô, triệu tất tất cả bọn họ đến”.
“Dạ!”
Mắt Chiba Sadako sáng bừng, biết có chuyện tốt sắp xảy ra rồi.
Cô ta lập tức phát mệnh lệnh.
Chưa đến ba phút đã có hơn hai mươi người Đông Doanh xuất hiện.
Nhìn thấy thi thể Chiba Keigo, bọn họ đều đỏ mắt: “Gia chủ!”
“Đại nhân!”
“Đại nhân, là ai giết ông?!!”
Những người Đông Doanh này gào lớn!
Vô cùng đau buồn!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm, lấy ra một cây kim bạc, ném về phía người Đông Doanh!
Phốc phốc phốc!
Trong cơ thể mỗi người Đông Doanh đều bị ba cây kim bạc đâm vào.
Không có cảm giác gì quá lớn.
Không đau không nhột!
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh nhạt truyền tới: “Bắt đầu từ bây giờ, nghe theo mệnh lệnh của Chiba Sadako!”
Sau khi bỏ lại những lời này, Diệp Bắc Minh nhấc chân đi ra khỏi phòng.
“Mày là ai?”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Người Long Quốc là cái thá gì?”
Ba người Đông Doanh tức giận, gào rống về phía bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi!
Ầm!
Ầm!
Ầm!!!
Ba đường sương máu nổ bùm, ba người Đông Doanh trong nháy mắt… nổ tung như dưa hấu!!!
Xung quanh tĩnh mịch!
Sau đó, Diệp Bắc Minh chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói:
“Cô Shiba!”
“Tham kiến cô Shiba!”
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi chính là người của cô”.
Diệp Bắc Minh sải bước rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
...!
Quay về trong phòng dạ tiệc.
Dạ tiệc đã bắt đầu, khách tại đây cũng không biết dưới tàu đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Yên Nhiên thấy Diệp Bắc Minh trở lại, lập tức đi đến: “Anh đi đâu vậy, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi đi vệ sinh”.
“Ồ, ăn cơm trước đã”.
Ngụy Yên Nhiên dẫn Diệp Bắc Minh trở lại chỗ ngồi.
Lúc ăn cơm, Ngụy Yên Nhiên lấy một bản hợp đồng, là giấy tờ cổ phiếu và chứng khoán.
Người được lợi viết tên của Diệp Bắc Minh.
“Đây là giấy tờ cổ phiếu và chứng khoán của dược phẩm Thiên Hương, danh tiếng của đan Dưỡng Nhan đã có, tất cả đều nhờ công lao của anh”.
“Chỉ cần anh ký tên, 5% cổ phần này chính là của anh”.
Diệp Bắc Minh có phần bất ngời: “Cho tôi cổ phần làm gì?”
Đừng nhìn cổ phần chỉ có 5%, trên thực tế rất nhiều.
Ngụy Yên Nhiên cũng chỉ có tổng cộng 10% cổ phần của dược phẩm Thiên Hương, cô ta đều chia một nửa cho Diệp Bắc Minh.
Hơn nữa.
Nhà họ Ngụy gia sản lớn, các nhân vật nòng cốt mỗi người đều giữ mấy phần trăm cổ phần, Ngụy Yên Nhiên nghiêm túc nói: “Có công lao của anh, đương nhiên phải cho anh cổ phần rồi”.
Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Cái này không cần, vốn dĩ là nợ ân tình của cô, hơn nữa cổ phiếu của cô cũng không tốt lắm”.
“Nhưng…”
Ngụy Yên Nhiên có chút thất vọng.
Cô ta cũng có chút tâm tư, hy vọng dùng cổ phiếu để trói buộc Diệp Bắc Minh và dược phẩm Thiên Hương.
Cô ta cắn răng, nói: “Diệp Bắc Minh, thật ra thì… tôi đưa anh cổ phần là để trói buộc anh!”
“Anh không cần cổ phần là vì đã nhìn ra rồi sao?”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Anh quả thật đã nhìn ra!
Nhưng Ngụy Yên Nhiên nói thẳng như vậy, anh vẫn không ngờ đến.
“Chủ yếu là không muốn phiền toái, 5 % cổ phần cũng không có bao nhiêu tiền, không cần phải lãng phí thời gian”.
“Hả?”
Ngụy Yên Nhiên ngây ra: “5% cổ phần, nếu như đan Dưỡng Nhan bán chạy, mỗi năm có lẽ được chia đến cả tỷ đấy, anh chắc chắn chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh thật sự không thiếu tiền.
Thẻ ngân hàng của thầy Nhị Thập Nhất vẫn còn trong tay.
Một tỷ không phải cứ tùy tiện quẹt?
“Đúng rồi, có chuyện cần cô hỗ trợ”.
“Anh nói đi!”, Ngụy Yên Nhiên thốt lên.
Diệp Bắc Minh bày tỏ mình cần chút dược liệu.
Niên đại càng cao càng tốt.
Chất lượng càng tinh chuẩn càng tốt.
Anh muốn luyện đan!
Đề thăng thực lực.
Nét mặt Ngụy Yên Nhiên tươi cười như hoa: “Được, không thành vấn đề”.
...!
Cố đô Lục Triều, Kinh Lăng.
Nhà họ Giả, một trong bốn thế gia lớn.
Mười giờ đêm.
Đèn đuốc vẫn sáng choang, một đám người bận lên bận xuống, vô cùng gấp gáp.
Trong phòng, một đám nam nữ nhà họ Giả đều có mặt.
Ông cụ Giả đứng đó, vẻ mặt u ám, nhìn cậu thanh niên trên giường, lạnh giọng hỏi: “Lý thần y, thật sự hết cách rồi sao?”
“Aiz”.
Lý thần y than thở: “Ông Giả, tôi thật sự đã cố gắng hết sức”.
“Cậu Giả là suy tim bẩm sinh, ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm tại thế mới có thể cứu cậu ấy một mạng!”
“Nếu không… Aiz!”
Một tiếng thở dài..
Ánh mắt ông cụ có thể nhỏ ra máu.
Đột nhiên.
Một người đàn ông trung niên lớn tiếng: “Bố, dùng tim thay thế để phẫu thuật đi!”
“Chúng con đã tìm được một cô gái, máu và tim cô ta hoàn toàn trùng khớp với Đằng Nhi!”
Ông cụ Giả lắc đầu: “Im miệng!”
“Mạng của người khác không phải mạng sao?”
“Nhưng…”, người đàn ông trung niên mặt đầy đau khổ.
“Ông nội, cháu đau…”
Cậu thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm trên giường chợt mở mắt.
Ông cụ Giả mặt đầu đau đớn, ngửa cổ lên trời than vãn: “Ông trời ơi! Giả Khiếu Lâm tôi cả đời không làm chuyện xấu, học trò khắp thiên hạ!”
“Nhà họ Giả tôi lại là thư hương môn đệ, truyền thừa hơn ba trăm năm”.
“Tại sao hôm nay lại muốn cháu trai tôi chịu phải đau khổ này?”
Ầm!
Sấm chớp bên ngoài rền vang, mưa to gió lớn!
“Ông nội… cháu đau…”, chàng trai nói một câu rồi hôn mê.
Lý thần y vội vàng tiến lên bắt mạch: “Thưa ông, cậu Giả sắp không ổn rồi”.
“Bố!”
“Ông mau hạ lệnh đi!”
Đám người nhà họ Giả rối rít quỳ sụp xuống đất.
Giả Khiếu Lâm cắn răng, trong con ngươi thoáng qua ý lạnh như băng: “Mau đưa cô ta về làm phẫu thuật ghép tim!”
“Hoặc không làm, hoặc phải làm đến cùng!!!”
“Cháu trai của Giả Khiếu Lâm tôi tuyệt đối không thể chết