Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

173: Đội Thiên Cơ - 174: Một Địch Tám


trước sau

173: Đội Thiên Cơ


Diệp Lăng Tiêu cau mày: “Như Ca, cháu nói đều là thật chứ?”
“Thư ký Tiền cũng đến ư?”
Diệp Như Ca kích động gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế ông nội, đều là thật đấy”.

“Sao lại như thế được? Long Chủ đã nhúng tay hai lần rồi”, Diệp Cấm Thành không thể tin nổi: “Với thân phận của ông ta, sao lại nhúng tay vào chuyện của giới võ đạo? Không thể tin nổi, không thể tin nổi!”
Sau một hồi chấn hãi, Diệp Lăng Tiêu bình thường trở lại.

Ông ta lặng lẽ nói một câu: “Cấm Thành, đánh cờ”.

“Đại ca?”
Diệp Cấm Thành kinh ngạc.

“Đánh cờ”.

Diệp Lăng Tiêu vẫn chỉ nói hai chữ đó.

Ông ta đã đoán từ lâu, những người đó liên thủ lại cũng không làm gì được Diệp Bắc Minh, cho nên mới bình tĩnh như vậy.


Lúc này, chiếc xe chở Diệp Bắc Minh rời khỏi Long Đô.

Đi về hướng Bắc.

Quân doanh của đội Thiên Cơ Long Hồn cách Long Đô tám mươi kilomet.

Chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh, dưới sự hộ tống của một đội xe.

Đi thẳng về hướng Bắc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Cảm nhận được chưa, cách đây ba trăm mét, đó là võ hoàng”.

“Còn có một nam một nữ, một võ vương đỉnh phong, một võ vương cấp trung”.

“Đi theo phía sau cậu!”
Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Bọn họ đã đi theo tôi bắt đầu từ lúc tôi rời khỏi hiệp hội võ đạo rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Còn có ba luồng khí tức thần bí cũng ầm thầm theo cậu!”
“Bọn họ luôn giữ khoảng cách năm trăm mét, không để tôi cảm nhận được”.

Bỗng nhiên.

Ba luồng khí tức thần bí đó biến mất!
Sau đó, khí tức của võ hoàng và võ vương đỉnh phong, võ vương cấp trung đó cũng biến mất.

“Đi rồi ư?”
Diệp Bắc Minh thấy rất kỳ lạ.

Đội xe đi vào một căn cứ địa được cảnh giới nghiêm ngặt.

Cho dù có thư ký Tiền dẫn đầu, cũng phải trải qua bảy tám lượt kiểm tra, mới được đi vào trong.

Thậm chí ngay cả chốt cuối cùng cũng phải dùng đến hệ thống mống mắt người để mở ra.

Diệp Bắc Minh biết, vậy là đã đến đội Thiên Cơ!
Thư ký Tiền cho Diệp Bắc Minh đăng ký hệ thống mống mắt người, sau này ra vào đội Thiên Cơ đơn giản hơn nhiều.

Thông qua chốt cuối cùng, phía trước liền rộng rãi thông thoáng.

Là một thao trường rộng lớn!
Đội ngũ hơn ba ngàn người đứng xếp hàng phía trước.

Một luồng khí lạnh lẽo ập đến!
Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn qua, không nhịn được sợ giật mình.

Hơn ba ngàn tướng sĩ bình thường của đội Thiên Cơ đều từ đại tông sư trở lên!
Tiểu đội trưởng võ linh, hơn một trăm người!
Có đến gần mười người cùng cảnh giới võ vương giống anh!
Thư ký Tiền đi đến, tuyên bố với mọi người: “Long chủ có lệnh, bắt đầu từ bây giờ, thiếu soái Diệp là chủ soái của đội Thiên Cơ!”
“Thiếu soái Diệp, cậu tự giới thiệu đi”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Xin chào mọi người, tôi là Diệp Bắc Minh, năm nay hai mươi ba tuổi”.

Vù!
Cả đội quân lập tức bùng nổ xôn xao.

“Mới hai mươi ba tuổi?”
“Vãi! Trẻ vậy sao, mới hai mươi ba tuổi đã có thể làm chủ soái đội Thiên Cơ?”
“Tên nhóc này, trông có vẻ trói gà không chặt, tôi chỉ dùng một quyền cũng có thể đánh chết cậu ta!”

“Long chủ đang đùa sao?”
“Có phải chúng ta huấn luyện quá lâu, quên mất hôm nay là ngày cá tháng tư không?”
Đội Thiên Cơ cách biệt với bên ngoài, ngoại trừ huấn luyện, vốn không tiếp xúc với bên ngoài.

Cho nên bọn họ chưa từng nghe nói đến cái tên Diệp Bắc Minh.

Một tên nhóc hai mươi ba tuổi vắt mũi chưa sạch trở thành chủ soái của đội Thiên Cơ Long Hồn?
Mẹ kiếp, có ai phục được chứ!
Có quân nhân nào mà không phải là đàn ông đầy nhiệt huyết?
Hầu như tất cả bọn họ đều hơn ba mươi tuổi, thậm chí có người bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi!
Thư ký Tiền cau mày: “Nghiêm túc!”
Cả hội trường yên lặng!
Thư ký Tiền đến thay mặt long chủ, bọn họ không dám lỗ m ãng.

Nhưng Diệp Bắc Minh hai mươi ba tuổi là cái thá gì chứ?
Bỗng nhiên.

Một người trong đó bước ra khỏi hàng, lớn tiếng quát: “Mệnh lệnh của long chủ, chúng tôi không dám không nghe!”
“Nhưng, chúng tôi không phục!”
Vừa dứt lời.

Tất cả tướng sĩ đội Thiên Cơ đồng thanh lớn tiếng hô: “Đúng thế, chúng tôi không phục”.

“Không phục!”
“Không phục!”
“Không phục!”
Sóng âm ngút trời, giống như biển thét, toàn bộ mang theo nội lực, khiến người ta đinh tai nhức óc!
Diệp Bắc Minh biết, các tướng sĩ đội Thiên Cơ đang thị uy với anh.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi ra, mỉm cười lên tiếng: “Ai không phục, có thể ra thách chiến với tôi”.

“Tiểu đội trưởng đội 18, Lư Quốc Phong, xin xuất chiến!”
Một người đàn ông võ linh đỉnh phong hô lên.

Anh ta khoảng ba mươi năm tuổi, cơ bắp da thịt nâu đồng, trông vô cùng cường tráng!

Thư ký Tiền mỉm cười: “Phê chuẩn”.

Lư Quốc Phong đi ra, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, lạnh giọng nói: “Cậu nhóc, tôi không cần biết cậu có quan hệ gì với Long chủ, đội Thiên Cơ chỉ có một chủ nhân, chính là Long chủ! Cậu đến từ đâu thì cút về đó cho tôi!”
Tấn công ra một quyền!
Mang theo cơn lửa giận của thành viên đội Thiên Cơ.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, đứng ở đó.

Lãnh đạm thờ ơ!
Cất giọng thản nhiên: “Nếu tôi ra tay thì coi như tôi thua”.

Thái độ của anh càng khiến các tướng sĩ đội Thiên cơ nổi giận ngút trời.

“Đội Trưởng Lư, dạy cho anh ta một bài học đi!”
“Tên nhóc này thật quá ngạo mạn!”
“Cho anh ta hối hận vì đã đến đây đi!”
Đám người đội Thiên Cơ quát lớn.

“Không vấn đề!”
Lư Quốc Phong trả lời một câu, đã xông đến trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay tung ra một quyền, rơi đến lồ ng ngực của Diệp Bắc Minh!
Phập!
Một tiếng vang lớn!
Cánh tay đó của Lư Quốc Phong ‘rắc rắc’ một tiếng gãy lìa.

Cả người cũng bị lồ ng ngực của Diệp Bắc Minh chấn rung bay ra xa, nằm đươi đất thao trường.

Lập tức cả đội Thiên Cơ yên lặng..

174: Một Địch Tám


Diệp Bắc Minh thực sự còn chưa ra tay, thì đã đánh bại Lư Quốc Phong.

Lúc này, Lư Quốc Phong tỏ vẻ mặt chấn hãi, đôi mắt cũng trừng lên.

“Làm sao có thể?”

“Đội trưởng Lư, anh nhường cậu ta phải không?”

Có người không nhịn được hỏi.

Khuôn mặt Lư Quốc Phong đỏ bừng: “Sao có thể chứ? Sao tôi lại nhường? Cậu ta… cậu ta…”

Lư Quốc Phong cũng thộn mặt!

Theo lý mà nói, cho dù Diệp Bắc Minh là một võ vương, cũng không đến mức chấn rung cho anh ta bay đi được!

Còn khiến anh ta gãy một cánh tay?

Dựa vào cái gì!

Bọn họ lại không biết Diệp Bắc Minh giáp kim ty tằm.

Đó là đồ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể chống lại chín phần lực tấn công.

Lư Quốc Phong tung quyền trông có vẻ rất kh ủng bố, nhưng trên thực tế đối với Diệp Bắc Minh, nó chỉ như một quyền của võ giả cấp thiên!

Diệp Bắc Minh đi về phía Lư Quốc Phong, đưa tay ra với anh ta.

“Cậu muốn làm gì?”

Lư Quốc Phong sầm mặt, lùi lại theo bản năng.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.

Tóm lấy cánh tay gãy của Lư Quốc Phong

Anh nhanh chóng quay ngón tay.

“Rắc rắc rắc” vang lên một hồi, cánh tay gãy của Lư Quốc Phong lập tức được Diệp Bắc Minh

nối liền lại.

Lư Quốc Phong kinh ngạc: “Việc này…”

Diệp Bắc Minh nhân tiện nói: “Nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao, mấy ngày này, đừng dùng nội lực, sẽ không để lại di chứng”.

“A?”

Lư Quốc Phong ngẩn người.

Các tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ cũng ngẩn người.

Rất hiển nhiên hành động này của Diệp Bắc Minh rất được lòng người.

Đối với võ giả tu võ, điều kiêng kỵ nhất chính là tổn thương đến gân cốt.

Vạn Lăng Phong bị tổn thương đến gân cốt, nên cả đời này vô duyên với cảnh giới linh võ.

Là Diệp Bắc Minh đã chữa khỏi cho ông ta!

Nếu không phải Diệp Bắc Minh ra tay, có lẽ cả đời này Lư Quốc Phong cũng không thể sử dụng cánh tay phải để chiến đấu với người khác nữa!

Lư Quốc Phong nghĩ đến đây, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn!”

Diệp Bắc Minh phớt lờ anh ta, trở lại trước mặt thành viên đội Thiên Cơ: “Còn ai không?”

Soạt!

Một người đàn ông trung niên đi ra, khoảng bốn mươi tuổi.

Cảnh giới võ vương sơ kỳ!

Anh ta tự giới thiệu: “Đoạn Nha, đội trưởng đội số ba đội Thiên Cơ, xin lĩnh giáo!”


Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Mời”.

Đoạn Nha dậm chân, dẫm ra một cái hố sâu bằng cái mũ sắt.

Gru!

Hổ gầm rồng thét, lao đến như mãnh hổ xuất núi.

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên tung một quyền đấm vào lồ ng ngực của Đoạn Nha!

Phụt!

Đoạn Nha phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại vị trí cũ, soạt soạt lùi về sai mười mấy bước.

“Cậu…”

Đoạn Nha chẫn hãi, anh ta biết Diệp Bắc Minh đã nương tay.

Nếu không với một quyền vừa nãy, hoàn toàn có thể đánh chết anh ta!

Lúc này, anh ta chỉ nôn ra một ngụm máu tươi, nội tạng nóng rát đau dữ đội!

Ấy?

Vãi!

Cả thân thể bệnh tật, kinh mạch tắc nghẽn lại được đả thông rồi? Ngụm máu mình vừa nôn ra là?

Làm sao có thể!

Đoạn Nha chấn hãi, sau đó chuyển thành cười điên cuồng, hét lời về phía Diệp Bắc Minh: “Đoạn Nha, bái kiến thiếu soái Diệp!”

Thành viên đội Thiên Cơ thộn người!

Có chuyện gì vậy?

“Đoạn nha, anh đang làm gì thế?”

“Đội trưởng, sao anh có thể…”

“Mới chỉ có vậy mà đã nhận thua rồi sao?”

Tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ đầy vẻ tức giận.

Chỉ có Đoạn Nha quay đầu nhìn mọi người: “Các vị, chốc nữa mọi người sẽ hiểu thôi!”

Diệp Bắc Minh lại chậm rãi lên tiếng hỏi: “Còn ai nữa không?”

Lại có một người bước ra: “Có tôi!”

“Thạch Lỗi, đội trưởng số bảy đội Thiên Cơ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mời!”

Thạch Lỗi oai phong mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn, dậm chân một cái, cơ thể bay lên không trung xông về phía Diệp Bắc Minh, muốn lấy luôn thủ cấp của anh.

Diệp Bắc Minh tùy tiện đánh giá: “Thân pháp rất tốt, đáng tiếc… vẫn chậm quá!”

“Anh nói cái gì?”

Thạch Lỗi tức giận.

Anh ta là người giỏi khinh công nhất trong đội Thiên Cơ!

Diệp Bắc Minh lại nói anh ta chậm?

Cơn lửa giận bùng phát!

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.


Liền sau đó.

Đá ra một cú!

Phập!

Thạch Lỗi giống như quả bóng, như chủ động đập vào chân của Diệp Bắc Minh, khoảnh khắc bay đến liền bị đá bay trở lại.

Soạt! Đồng thời, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lấy ra hai cây kim châm vứt về phía Thạch Lỗi.

Cắm lên chân của Thạch Lỗi!

“Cái gì vậy?”

“Cậu còn dùng ám khí?”

Thạch Lỗi cau mày.

Hai cây kim châm, không đau không ngứa, chẳng lẽ là châm độc sao?

Anh ta vừa đưa tay định rút ra.

Đột nhiên, sức nóng từ chân truyền đến.

Thạch Lỗi kinh ngạc, anh ta cảm nhận được rõ ràng, dây thần kinh bị đứt ở chân lại được nối liền!

“Trời ơi!”

Đồng tử của Thạch Lỗi bỗng co lại, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh.

Hoàn toàn chấn kinh!

Hết sức vui mừng!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Đừng cử động bừa bãi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi kinh mạch hồi phục, tốc độ sẽ nhanh hơn”.

Thạch Lỗi vô cùng vui mừng, dường như anh ta biết vừa nãy tại sao Đoạn Nha lại phản ứng như vậy!

“Thiếu soái Diệp, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của Thạch Lỗi tôi là của cậu!”

Ầm!

Đám đông lại bùng nổ lần nữa.

Một Đoạn Nha.

Một Thạch Lỗi.

Tất cả đều phục ư?

Thư ký Tiền cũng bất ngờ, lòng thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này cũng giỏi đấy! Mình còn cho rằng tất cả là do Long chủ yêu quý cậu ta, không ngờ cũng có chút bản lĩnh thật!’

‘Nhưng nơi này là đội Thiên Cơ, không phải có chút bản lĩnh là được! Rất nhiều người có bản lĩnh, cần phải có thực lực tuyệt đối khiến bọn họ thần phục!’

Sau đó.

Người thứ tư đi ra: “Đoạn Nha, Thạch Lỗi, hai người không được rồi!”

“Để Vương Mãnh, đội trưởng đội số năm Thiên Cơ tôi đây khiêu chiến với cậu đi!”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thật mất thời gian! Các anh cùng lên đi!”

“Anh, anh, anh… và anh nữa!”

Diệp Bắc Minh đưa một tay ra chỉ vào những đội trưởng còn lại.

Tổng cộng tám Võ Vương!

Lại muốn bọn họ cùng lên?

Vãi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện