203: Sư Tỷ Em Có Đồ Tốt Cho Chị!
Tiêu Tuệ trong nháy mắt hiểu ra, cô ta gật đầu: “Em trai, cứ theo lời em nói đi”.
Tiêu Dịch nở nụ cười: “Lý Gia Hinh, nếu cô bằng long muốn chịu trách nhiệm chuyện này, cậu đây cho cô một cơ hội”.
“Chúng tôi ở Cảng Đảo khoảng nửa tháng”.
“Trong nửa tháng này, bất cứ lúc nào cô cũng phải ở bên tôi, bao gồm cả ngủ cùng buổi tối”.
“Cô hiểu chứ?”
Lý Gia Hinh ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy.
Tiêu Dịch nhìn trúng cô ta.
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn cũng sững sờ.
Tiêu Dịch thấy cô ta không trả lời, cười như không cười: “Cô không muốn?”
Lý Gia Hinh im lặng chừng ba phút.
Sau đó nói ra một chữ: “Được!”
Tiêu Dịch hài lòng gật đầu: “Được, các người có thể đi rồi, cậu đây muốn nghỉ ngơi”.
Lý Gia Hinh rời đi như cái xác di động.
Tiêu Tuệ nhướng mày: “Em trai, sao em vẫn cứ như vậy?”
Tiêu Dịch bật cười: “Chị, cô ta quả thật rất đẹp”.
“Hơn nữa chúng ta là gia tộc Đan Hoàng, công pháp em tu luyện cần thải âm bổ dương”.
“Hơn nữa, Lý Gia Hinh không phải đã trở thành gia chủ nhà họ Lý sao?”
“Đối phó với phụ nữ chỉ có một kiểu, chỉ cần làm chuyện đó với cô ta, về sau nhà họ Lý không phải sẽ do chúng ta định đoạt?”
“Còn ông cụ Lý kia, chị cảm thấy cần phải cứu sao?”
Tiêu Tuệ vẫn cau mày: “Em trai, ông cụ Lý và nhà họ Tiêu chúng ta có chút quan hệ”.
“Hơn nữa là gia chủ bảo chúng ta đến cứu người, nếu ông cụ Lý chết, e rằng không dễ nói”.
Tiêu Dịch lắc đầu: “Chị à, chị không nói, em không nói, ai biết được chứ?”
“Một ông cụ già bình thường, chết thì chết thôi”.
“Nhà họ Lý gia sản lớn, lẽ nào chị không muốn khống chế sao?”
“Có nhà họ Lý làm con bài, sau này chúng ta cạnh tranh với mấy người nhà họ Tiêu kia cũng nắm chắc hơn”.
Tiêu Tuệ cân nhắc thiệt hơn, không nghĩ nhiều nữa.
Tiêu Dịch nhìn thấy đã thuyết phục được chị, sắc mặt lập tức lạnh băng: “Còn cái tên Diệp Bắc Minh kia, làm sao em bỏ qua cho hắn được?”
“Chị, giúp em điều tra rõ tất cả tin tức của hắn”.
Đột nhiên.
Tiêu Dịch quát lớn một tiếng: “Ông đây phải giết cả nhà hắn!!!”
Mặt đầy dữ tợn.
...!
Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thành công tầng thứ nhất Bất Diệt Kim Thân Quyết.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chúc mừng: “Nhóc con, thiên phú của cậu quả thật kinh người”.
“Mấy người trước kia tôi cộng sinh, một người tu luyện nhanh nhất cũng mất mười ngày mới lĩnh hội tầng thứ nhất của Bất Diệt Kim Thân Quyết”.
“Bây giờ, cậu đã có thể dùng thân xác chống cự được đạn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Vốn dĩ tôi đã có thể tay không bắt đạn”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Vậy cũng không giống nhau”.
“Cậu tay không bắt đạn là dùng nội lực cản đạn”.
“Thân xác chống cự được đạn là sử dùng cường độ của da và máu thịt”.
“Chờ khi cậu tu luyện thành công tầng thứ hai, đại pháo cũng không đánh chết được cậu”.
Diệp Bắc Minh có chút không ngờ: “Mạnh vậy sao?”
...!
Mở mắt ra.
Diệp Bắc Minh vẫn ngồi trong phòng khách biệt thự ở vịnh nước cạn.
Mặt trời ngả về phía tây.
Gần chạng vạng tối.
Anh giơ tay lấy ra Lạc Nhạn Kiếm Pháp, chụp ảnh từng trang một.
Sau đó gọi điện cho Thập sư tỷ.
“Sư tỷ, em có đồ tốt cho chị!”
“Tiểu sư đệ, đồ tốt gì mà nghĩ đến sư tỷ?”
Vương Như Yên đang ở Long Đô, cô ấy nhận điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của thiên quân vạn mã.
Chắc hẳn sư tỷ anh đang ở quân doanh.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Một bộ công pháp, em gửi hình cho chị”.
Vương Như Yên nhàn nhạt trả lời: “Được”.
Cô ấy đổi sang phần mềm nói chuyện.
Vừa nhìn thấy công pháp Diệp Bắc Minh gửi qua.
Điệp thoại lập tức im lặng!
Khoảng mười giây sau, Vương Như Yên mặt đầy khiếp sợ nói: “Tiểu sư đệ, công pháp thượng phẩm cấp Thần thích hợp cho phụ nữ tu luyện?!!!”
“Đúng vậy”.
“Em lấy ở đâu vậy?”
Vương Như Yên hô hấp dồn dập.
Mặt đẹp bứt rứt đến đỏ bừng.
Dù là qua điện thoại, Diệp Bắc Minh cũng có thể cảm nhận được hô hấp của cô ấy.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cái này sư tỷ không cần phải để ý, chị cứ cầm tu luyện đi”.
Vương Như Yên sắp phát điên, trở nên rất kích động: “Tiểu sư đệ, em đừng hời hợt như vậy, em có biết điều này ý là gì không?”
“Từ xưa đến nay, tu võ của phụ nữ vốn chậm hơn đàn ông”.
“Không có phụ nữ nào có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao, chứ đừng nói đến sáng tạo ra công pháp thích hợp cho phụ nữ tu luyện!”
“Càng chưa nói đến công pháp cấp Thần”.
“Trên cấp Thần, nhất phẩm nhất trọng thiên!”
“Sự khác biệt giữa cấp Thần hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cũng như khác biệt giữa cấp Thần và cấp Thiên!!!”
Vương Như Yên nói liền một hơi.
Vô cùng kích động!
Ngực cô ấy phập phồng kịch liệt.
Hoàn toàn không thể bình tĩnh!
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được Vương Như Yên kích động thế nào.
Khiếp sợ ra sao!
Anh khẽ mỉm cười: “Thập sư tỷ, chị đừng kích động, về sau còn tốt hơn”.
Vương Như Yên im lặng.
Một lát sau cô ấy mới nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, công pháp này em lấy ở đâu?”
“Ngàn vạn lần đừng để ai biết, tin này nếu truyền ra ngoài, dù là gia tộc Cổ Võ cũng sẽ tìm đến em gây phiền phức”.
Diệp Bắc Minh cười đầy thả lỏng: “Thập sư tỷ, chị yên tâm”.
“Tuyệt đối sẽ không có ai biết”.
Đồ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh không chủ động nói ra thì không ai có thể biết được.
“OK”.
Vương Như Yên không hỏi thêm nữa:” Công pháp này tốt quá, đừng để mình chị tu luyện, chia sẻ cho các sư tỷ khác đi”.
Diệp Bắc Minh cũng có suy nghĩ này.
Ban đầu khi còn ở núi Côn Luân, mọi người đều cùng học bản lĩnh của 99 sư phụ.
Nhưng chỉ Diệp Bắc Minh là học nhiều nhất.
“Được, em gửi cho các sư tỷ khác”.
Sau khi cúp điện thoại.
Anh gọi cho Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào.
Cửu sư tỷ không khỏi kích động, hôn gió mười mấy lần với Diệp Bắc Minh trong điện thoại.
Sau đó anh lại gọi cho Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.
Với thân phận đại soái Long Hồn của Lục Tuyết Kỳ, cô ấy không cách nào duy trì ổn định, lập tức nhảy cẫng lên.
Diệp Bắc Minh cũng liên lạc phía bên Thất sư tỷ.
Liễu Như Khanh kinh ngạc!
...!
Một giờ sau.
Diệp Bắc Minh cúp điện thoại.
Giải thích một giờ với bốn sư tỷ.
Thật sự còn mệt hơn so với chiến đấu trong một giờ..
Điện thoại vừa dứt.
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, cảm giác có cái gì không đúng.
Cách năm trăm mét, có ba chiếc ô tô màu đen đang lao tới.
Bên trong lại có ba Võ Hoàng sơ kỳ.
Năm Võ Vương đỉnh phong.
Dù là ở đâu, đây cũng là lực lượng đáng sợ.
Đủ ám sát vua của một nước nhỏ.
“Đến tìm mình?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên cười nhạt: “Rốt cuộc là ai?”
Đẩy cửa lớn biệt thự.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi ra.
“Thiếu chủ!”
“Thầy!”
Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh canh giữ hơn ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã xuất quan.
Trời sắp tối.
Tốc độ ba chiếc xe ô tô màu đen kia rất nhanh, không chút kiêng kỵ lái đến cửa biệt thự.
“Ai vậy?”
Lâm Thương Hải sững sờ.
Vương Trường Sinh nghiêm túc, ông ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Ba chiếc xe ô tô màu đen