Chương 222: Xông vào gia tộc Kimura
Bóng đen tiếp tục nói: “Phương thuốc người phụ nữ đó để lại, Đường Môn các người cũng lấy được một ít?”
“Đường Môn ông coi trọng danh tiếng, âm thầm ra tay giấu diếm!”
“Nếu không phải có độc dược của Đường Môn các người, chúng tôi nào có được cơ hội tốt như vậy”.
“Nói cho cùng vẫn phải cảm ơn độc dược của Đường Môn các người nữa”.
“Ông!!!”
Đường Phá Thiên biến sắc mặt: “Ông còn biết gì nữa?”
Bóng đen cười thâm sâu: “Diệp Bắc Minh chính là con trai của người phụ nữ kia, trong tay hắn có một bản danh sách chết”.
“Người hai mươi ba năm trước từng ra tay đã chết gần nửa”.
“Bây giờ đến lượt chúng ta… Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con trai của người phụ nữ đó khủng khiếp thế nào!!!”
Đường Phá Thiên ngây người.
Đại sảnh Đường Môn trong nháy mắt tĩnh mịch!
...
Lục Tuyết Kỳ cho người đưa Hạ Nhược Tuyết trở về Giang Nam.
Diệp Bắc Minh cùng cô ấy chạy thẳng đến đảo quốc Đông Doanh.
Tốc độ của máy bay rất nhanh, bay ra khỏi hải vực Long Quốc, đảo quốc Đông Doanh xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc này.
Thủ đô đảo quốc Đông Doanh.
Dưới núi Phú Sĩ.
Gia tộc Kimura.
Kimura Suke từ sân bay quay về: “Xẻo tất cả thịt trên người hắn cho chó ăn!”
“Tôi đến công ty một chuyến!”
Vội vàng lên xe, đến tập đoàn Nhuyễn Ngân Đông Doanh
Ông ta báo cáo cho hội đồng quản trị thu hoạch của chuyến đi lần này.
Lâm Thương Hải bị giam ở trong lồ ng sắt.
Trên bắp đùi ông ta đã bớt đi ba bốn miếng thịt.
Sâu thấy cả xương!
“Rõ!”
Một đám người Đông Doanh đi tới.
Trên mặt treo nụ cười tàn nhẫn.
Bọn họ cầm trong tay kiếm samurai, không ngừng đung đưa.
“Là người của Long Quốc!”
“Ha ha ha ha, người Long Quốc đáng chết, rơi vào tay chúng ta rồi, đối phó với hắn thế nào?”
“Hăc hắc, đương nhiên là dựa theo căn dặn của gia chủ, xẻo tất cả thịt trên người hắn cho chó ăn!”
Phập!
Một kiếm samurai đâm tới.
Đâm vào bắp đùi của Lâm Thương Hải.
Máu tươi đầm đìa!
Một khối thịt lớn bằng nắm đấm bị cắt mất.
Lâm Thương Hải đau đến mức ngất đi, trong mắt đều là tia máu: “Người… Đông… Doanh…”
“Thiếu… chủ… của… tôi… sẽ không… bỏ qua… cho các người”.
Đầu lưỡi của Lâm Thương Hải bị cắt.
Dùng cổ họng phát ra tiếng gào thét!
Trong miệng không ngừng phun máu tươi.
“Còn dám mạnh miệng?”
“Người Long Quốc chính là đồ đê tiện!”
“Cắt thêm mấy miếng thịt của hắn cho chó ăn!”
Phập! Phập! Phập!
Những thanh kiếm samurai trong tay người Đông Doanh chuyển động, máu thịt trên người Lâm Thương Hải liên tục biến mất.
Lập tức xuất hiện mấy chục vết thương.
Tất cả đều sâu thấy cả xương!
Nếu như Lâm Thương Hải không phải võ giả, chỉ là một người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.
“Thiếu chủ… Xin lỗi… tôi không kiên trì nổi nữa…”
Ầm!
Đột nhiên.
Cửa lớn bằng gỗ cứng của gia tộc Kimura nổ tung.
Giống như đại bác bắn vào, một vài người Đông Doanh phản ứng không kịp, lập tức bị đập thành thịt nát.
“A a!”
Bên ngoài truyền đến từng trận kêu gào thảm thiết của người Đông Doanh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám người Đông Doanh đang hành hạ Lâm Thương Hải sắc mặt điên cuồng thay đổi.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy rất nhiều võ sĩ mặc áo giáp từ cửa lớn bay vào.
Tất cả đều nổ chết!
“Kẻ nào dám xông vào gia tộc Kimura giết người?”
“Là người của gia tộc khác đánh tới?”
“Mau đi thông báo cho gia chủ!”
Những người Đông Doanh kinh hãi.
Một khắc sau.
Bóng dáng một cậu thanh niên xuất hiện ở cửa lớn, tay cầm kiếm Đoạn Long đi tới.
Chính là Diệp Bắc Minh!
“Chỉ có một người?”
“Khốn nạn!”
“Một mình dám xông vào gia tộc Kimura?”
“Chết rồi chết rồi!!!”
Những người Đông Doanh này nổi giận đùng đùng, vốn không biết đến sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh.
Tay cầm samurai giết tới!
Lâm Thương Hải yếu ớt ngẩng đầu lên, trong con ngươi đỏ bừng lóe lên nước mắt: “Thiếu… thiếu chủ… tôi đang nằm mơ sao? Cậu… cậu đến rồi…”
Ông ta há miệng.
Bên trong lộ ra nửa cái lưỡi!
Lâm Thương Hải đang cười.
Cười rất vui vẻ!
“Thiếu chủ… hôm nay tôi xem như… chết… cũng… đáng!”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh lập tức đỏ bừng: “Lâm Thương Hải!”
Một luồng lửa giận vô tận trong nháy mắt bao phủ trái tim Diệp Bắc Minh!
Bùm!
Bộc phát ra!
“Chúng mày đáng phải chết!!!”
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra một luồng sát khí ngút trời!
Lúc này, bên ngoài cơ thể của anh lại mơ hồ xuất hiện một tầng huyết quang!
Trong khoảnh khắc đám người Đông Doanh kia xông lên, Diệp Bắc Minh một kiếm đánh ra!
Phụt!
Kiếm khí cuốn tới, thân thể bọn họ trực tiếp nổ tung!
Gâu gâu gâu!
Một đám chó săn sủa ầm ĩ xông đến.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh một kiếm chém ra, đánh chết toàn bộ đám chó dữ này.
Sải bước.
Xông đến trước lồ ng sắt nhốt Lâm Thương Hải.
Keng!
Kiếm Đoạn Long chém một nhát, lồ ng sắt chia năm xẻ bảy.
Lâm Thương Hải yếu ớt kêu lên: “Thiếu… chủ!”
Tinh thần buông lỏng một chút!
Ngất đi!
Ông ta cố gắng cầm cự một hơi chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện.
Diệp Bắc Minh không chậm trễ chút nào, cắm chín cây kim bạc xuống.
Đâm vào trong cơ thể của Lâm Thương Hải!
“Tôi không cho phép ông chết!”
Diệp Bắc Minh hạ thấp giọng.
Quỷ Môn Thập Tam Châm vừa ra, trong nháy mắt Lâm Thương Hải liền cảm thấy có tinh thần.
Tất cả vết thương trên người đều được cầm máu!
Diệp Bắc Minh lại lấy ra một viên đan dược, đưa vào trong miệng Lâm Thương Hải: “Ông sẽ không chết đâu!”
“Tiểu sư đệ!”
Lục Tuyết Kỳ xông vào, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Lâm Thương Hải mà giật mình: “Đám người Đông Doanh này tàn nhẫn quá!!!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Bát sư tỷ, chăm sóc kỹ Lâm Thương Hải”.
“Những thứ khác để em!”
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, để lại một bóng lưng.
Đi sâu vào trong gia tộc Kimura.
“Kẻ nào?”
“Dám cả gan xông vào gia tộc Kimura?!!!”
“Giết!”
Một đám võ sĩ xuất hiện, tu vi căn bản không đủ nhìn, ở tầm cấp Tông Sư.
Bọn họ xông về phía Diệp Bắc Minh, bị một kiếm chém, cơ thể chia năm xẻ bảy!
“Rít!”
Người của gia tộc Kimura nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sợ hãi.
Tè ra quần!
“Ma quỷ, là ma quỷ!”
“Ôi thần ơi, có ma quỷ tiến vào nhà Kimura, cứu mạng!”
Đám người trong gia tộc Kimura chạy tán loạn.
“Giết!!!”
Nhưng vẫn có võ sĩ liều mạng xung phong tiến lên.
Phụt!
Một kiếm quét ngang qua, chém vào hông!
Diệp Bắc Minh giống như một sát thần, đi đến đâu, đám người gia tộc Kimura đều phải đền tội.
“Thằng nhãi đáng chết, mày điên rồi sao?”
Một tiếng gầm giận dữ truyền đến.
Mười mấy ninja xuất hiện, cuối cùng tu vi đã cao hơn một chút.
Đều là Võ Linh trở lên!
Phụt! Phụt! Phụt!
Một kiếm xóa bỏ!
Chương 223: Chân trời góc bể cũng phải giết ông ta
“Đáng chết! Nơi này là gia tộc Kimura, người Long Quốc mày dám!!!”
Một Võ Vương xuất hiện!
Võ Vương đỉnh phong!
Tay nghề mạnh nhất trong gia tộc Kimura!
Dưới tay Diệp Bắc Minh, ngay cả một hiệp cũng không kiên trì được, không ngăn nổi một kích của kiếm Đoạn Long!
“Kinh Lôi Trảm!”
Đường kiếm khí mang theo sấm sét, một kiếm trong nháy mắt gi3t chết Võ Vương đỉnh phong này.
Kiếm Đoạn Long không oán hồn!
Nửa tiếng sau.
Tất cả người của gia tộc Kimura đều phải đền tội!
Máu chảy thành sông!
Trên người Diệp Bắc Minh ngưng tụ một luồng sát khí!
Đạo tàn sát nằm ở trong đó!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Kimura Suke ở đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Hắn không có ở đây!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng lại: “Dùng vạn dặm theo dõi!”
“Dù ở chân trời góc bể, tôi cũng phải giết ông ta!”
Thủ đô.
Tòa cao ốc tập đoàn Nhuyễn Ngân, khu thương mại Ngân Tọa.
Bên trong phòng họp, gần như tất cả những cổ đông của tập đoàn Nhuyễn Ngân đều có mặt.
Liếc nhìn đều là bốn nhân vật lớn, tiếng tăm lẫy lừng, đứng hàng đầu Đông Doanh!
Kido Oishi, tộc trưởng gia tộc Kido, nhà đầu tư hàng đầu, chính khách, thân phận đáng giá hơn trăm tỷ đô la!
Một trong những cổ đông của tập đoàn Nhuyễn Ngân!
Kojiro Abe, chính khách hàng đầu, đại thần nội các!
Một trong những cổ đông của tập đoàn Nhuyễn Ngân!
Kui Xiren, người có quyền quyết định ở hiệp hội xã đoàn Đông Doanh, quyền cao chức trọng!
Một trong những cổ đông của tập đoàn Nhuyễn Ngân!
Chiba Ryokyo, tộc trưởng mới của gia tộc Chiba!
Một trong những cổ đông của tập đoàn Nhuyễn Ngân!
Những người này tùy tiện giậm chân một cái.
Đông Doanh cũng phải rung chuyển!
Còn kinh khủng hơn cả động đất!
Bọn họ có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của Đông Doanh, phế lập thủ tướng cũng chỉ nằm trong một câu nói của bọn họ.
Giờ phút này.
Mấy người bọn họ tập trung tại đây, tất cả đều đang nghe bẩm báo của Kimura Suke.
“Chuyến đi Long Quốc lần này ban đầu vô cùng thuận lợi, đáng tiếc trong một tháng gần đây thường xuyên xảy ra tai nạn”.
“Đầu tiên, Masao Tokugawa chết! Thương hội chúng ta vất vả lắm mới xây dựng được đã sụp đổ!”
“Thứ hai, thế lực gia tộc Chiba ở Trung Hải cũng bị mất, ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch phân chia Long Quốc của chúng ta!”
“Thứ ba, vốn dĩ nhà họ Lý ở Cảng Đảo sắp chịu sự khống chế của chúng ta, bởi vì đột nhiên nhảy ra một Diệp Bắc Minh!!!”
“Vị trí đứng đầu nhà họ Lý ở Cảng Đảo lại rơi vào tay một người phụ nữ!!!”
Kimura Suke như muốn nghiến nát hàm răng.
“Mà tất cả những thứ này đều do một người Long Quốc tên là Diệp Bắc Minh gây ra!”
Bên trong phòng họp.
Sắc mặt của mọi người không dễ coi.
Ba chữ Diệp Bắc Minh vào ba ngày trước bọn họ đã từng nghe qua.
Tài liệu về Diệp Bắc Minh cũng xuất hiện trên bàn làm việc của họ.
Những tầng lớp cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân này thậm chí còn đang cân nhắc có nên ra tay tiêu diệt người này hay không.
Kế hoạch mười mấy năm của bọn họ đều bị rối loạn.
Chiba Ryokyo đứng lên, mặt đầy giận dữ: “Bố tôi bị Diệp Bắc Minh gi3t chết, em gái tôi cũng đã phản bội!”
“Hắn quả thật đáng chết!”
Kido Oishi lạnh giọng nói: “Một người Long Quốc thôi mà, sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?”
Kimura Suke lắc đầu: “Không phải do Diệp Bắc Minh mạnh, mà người sau lưng hắn mới mạnh”.
“Chúng tôi hoài nghi, có người lấy Diệp Bắc Minh làm quân cờ, cố ý làm mọi chuyện nhắn vào chúng ta!”
Bên trong phòng họp yên lặng.
Kojiro Abe nghi ngờ: “Tầng lớp cấp cao của Long Quốc?”
“Rất có thể”, Kimura Suke gật đầu.
Ông ta suy nghĩ chốc lát, rồi lại lấy ra tập tài liệu cực kỳ bí mật: “Hơn nữa, Diệp Bắc Minh này và người xông vào hành cung Thiên Hoàng hai mươi ba năm trước…”
“Cái gì?”
“Hắn là con trai người phụ nữ đó?”
Các tầng lớp cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân có mặt tại đây đều kinh hãi.
...
Lúc này.
Dưới tầng cao ốc tập đoàn Nhuyễn Ngân.
Bởi vì nằm ngay bên cạnh phố đi bộ Ngân Tọa.
Người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Một người đàn ông Long Quốc.
Tay cầm thanh kiếm gãy nhuốm máu, sải bước đi.
Coi thường tất cả người Đông Doanh trên đường phố, đi về phía tòa cao ốc trụ sở chính tập đoàn Nhuyễn Ngân!
Một luồng ý lạnh truyền tới!
Mọi người đều tránh đường.
Không dám đến gần người đàn ông này.
“Đây là ai vậy?’
“Hắn muốn làm gì, cầm một thứ hung khí trong đô thị lớn phồn hoa, đi về phía tòa cao ốc trụ sở chính tập đoàn Nhuyễn Ngân?”
“Cuồng tín thái quá sao?”
“Hành động nghệ sĩ?”
Người Đông Doanh trên đường đều ngây người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh đi tới cửa lớn tập đoàn Nhuyễn Ngân.
Mấy bảo vệ cảm thấy tình hình không đúng, nghiêm nghị hét lớn: “Biết đây là đâu không? Mau đi đi, còn không rời…”
Bùm!
Diệp Bắc Minh một kiếm chém ra, nổ vụn cửa lớn tập đoàn Nhuyễn Ngân.
Bước thẳng vào!
Phố buôn bán náo nhiệt sau lưng lập tức sôi sùng sục.
“Ngăn hắn lại!”
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh tiến vào tầng một của tập đoàn Nhuyễn Ngân, lập tức có một đám bảo vệ xuất hiện.
Bọn họ đều là võ giả hàng đầu, cảnh giới Tông Sư.
Chỉ là mặc đồ bảo vệ mà thôi!
Hơn năm mươi Tông Sư xông lên, khí thế khiếp người!
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh chỉ có một kiếm!
Xoay người rời đi!
Cơ thể những bảo vệ cấp Tông Sư đều bị chia thành hai nửa, nổ tung tại chỗ!
Còn Diệp Bắc Minh đã ấn thang máy.
Đi về phía tầng cao nhất tập đoàn Nhuyễn Ngân!
...
Ầm!
Cửa phòng họp bị người ta đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào.
“Bốp!”
Kimura Suke đứng dậy, trở tay giáng xuống cái tát.
Đánh xuống mặt người này kêu vang dội!
“Không thấy chúng tôi đang họp sao, ai bảo ông xông vào?”
Người đàn ông trung niên rất oan ức: “Ông Kimura, chuyện lớn rồi”.
“Có cậu thanh niên tay cầm kiếm gãy, tiến vào tòa cao ốc tập đoàn chúng ta”.
“Cái gì?”
Mọi người trong phòng họp đều nhíu mày.
Nhưng.
Không quá sợ hãi!
Chuyện này dù có xảy ra cũng không ảnh hướng đến bọn họ.
Kimura Suke cười lạnh một tiếng.
“Các người đuổi không được sao, còn phải bẩm báo chúng tôi?”
Gầm lên: “Cút!”
Người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi: “Nhưng hơn năm mươi võ giả cấp Tông Sư của chúng ta đều bị một kiếm của hắn gi3t chết!”
“Rít!”
Chương 224: Tôi đến rồi
Mọi người trong phòng họp hít một hơi lạnh!
Mặc dù bọn họ không phải võ giả.
Nhưng hơn năm mươi Tông Sư cấp võ giả nghĩa là gì, bọn họ rất rõ.
Kimura Suke nhướng mày, có dự cảm xấu: “Người đâu rồi?”
“Hắn ở trong thang máy, đi về phía tầng cao nhất”, người đàn ông trung niên giải thích.
“Mau mở camera, chiếu hình!!!”
Kimura Suke quát lên.
“Dạ!”
Thư ký hội nghị lập tức làm theo.
Hình ảnh camera trong thang máy xuất hiện.
Một người đàn ông Long Quốc mặt lạnh, tay cầm kiếm gãy, đứng trong thang máy!
Dù là cách màn hình camera, đám người trong phòng họp cũng có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng của người này!
Tất cả đều run rẩy!
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó.
Con ngươi Kimura Suke co rút lại: “Diệp Bắc Minh!!!”
“Cái gì?”
“Hắn chính là Diệp Bắc Minh?!”
Bên trong phòng họp đại loạn.
Kido Oishi kinh ngạc: “Làm sao hắn tới được Đông Doanh?”
Sắc mặt Kojiro Abe trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao Diệp Bắc Minh đến được tập đoàn Nhuyễn Ngân?”
Kui Xiren quát lớn: “Còn chờ gì nữa? Đóng thang máy lại cho tôi, lẽ nào thật sự muốn để hắn đi lên?”
“Rõ!”
Lập tức có người truyền lệnh đóng kín thang máy.
Thang máy dừng vận hành.
Diệp Bắc Minh trong camera ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.
Giây tiếp theo.
Ầm!
Anh chém ra một kiếm, đánh xuyên trần thang máy.
Sau đó nhảy lên, lao từ trong thang máy ra.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Kido Oishi gào lớn: “Làm sao hắn đến được Đông Doanh? Còn đánh vào tập đoàn Nhuyễn Ngân chúng ta?”
Kojiro Abe xoay người rời đi: “Chỗ này không thể ở thêm, chúng ta đi mau!”
Ông ta xông ra ngoài cửa lớn phòng họp.
Vừa mở cửa ra.
Ầm!
Một cước đạp vào ngực Kojiro Abe.
Đạp ông ta quay lại, ngã trước mặt mọi người.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Kimura Suke, không phải ông bảo tôi đến Đông Doanh sao?”
“Như ông mong muốn, tôi đến rồi”.
“Mày!!!”
Kimura Suke sợ đến mức da đầu tê dại, chỉ vào cậu thanh niên Long Quốc đang đi vào phòng họp.
Tròng mắt ông ta sắp nổ tung!
Toàn thân run rẩy!
Dựng tóc gáy!
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh thật sự đến Đông Doanh!
Hơn nữa tốc độc còn nhanh như vậy!
Đúng là nhanh đến dọa người!
Thời khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Kimura Suke mặt xám như tro tàn.
Kojiro Abe bò dậy, ôm ngực: “Diệp Bắc Minh, tôi là đại thần nội các của Đông Doanh, cậu dám đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi nhất định sẽ thông báo cho Long Quốc, trừng phạt tên hung đồ cậu!”
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh như quỷ xuất hiện trước mặt Kojiro Abe.
“Ông muốn làm gì?”
Kojiro Abe kinh hãi.
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh đưa một tay túm cổ ông ta.
Sau đó dùng lực ném ra ngoài.
Dứt khoát!
Bùm!
Kojiro Abe đập vỡ cửa kính phòng làm việc.
Từ trên cao ốc mấy chục tầng rơi thẳng xuống mặt đất phố đi bộ Ngân Tọa.
Ngã thành một cục thịt nát!
“Là đại thần Kojiro!”
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao ông ấy lại ngã từ trên tầng xuống?”
Người trên phố đi bộ hỗn loạn.
“Rít!”
Bên trong phòng họp, tất cả mọi người run rẩy.
Kojiro Abe bị Diệp Bắc Minh ném từ cao ốc mấy chục tầng xuống đất!
Mọi người sợ hãi lui về phía sau, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh kéo ghế, chậm rãi ngồi xuống.
Anh nhìn Kimura Suke: “Không phải ông bảo tôi đến Đông Doanh à?”
“Sao hả? Sợ rồi?”
Soạt!
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Kimura Suke, tràn đầy tức giận!
Giống như đang hỏi, ông đã chọc giận gì tên sát thần này?!!!
Toàn thân Kimura Suke sợ run rẩy, quỳ sụp xuống đất: “Cậu Diệp, tôi biết lỗi rồi!”
‘Hiểu lầm, lời trong điện thoại đều là hiểu lầm!”
“Lời tôi nói lúc tức giận, cậu đừng để trong lòng”.
“Tôi lập tức gọi về, thông báo với người nhà, thả Lâm Thương Hải!!!”
Ầm ầm ầm!!!
Đầu đập điên cuồng xuống đất.
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Không cần”.
“Tôi đã đến gia tộc Kimura, Lâm Thương Hải đã được cứu”.
“Tiện tay giết hết tất cả người trong gia tộc Kimura:,
Nghe đến đây, cơn giận của Kimura Suke xông lên tận óc: “Cái gì?”
Xoẹt!
Ông ta lập tức đứng dậy, tức giận đến mê man.
Căm tức nhìn Diệp Bắc Minh, gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày nói cái gì?”
“Tôi cho ông đứng lên?”
Ánh mắt trầm xuống!
Bùm!
Diệp Bắc Minh nâng tay, ấn xuống.
Phốc!
Hai đầu gối Kimura Suke mềm nhũn, trong nháy mắt đập trên mặt đất.
Đầu gối trực tiếp nổ tung, bắp chân hóa thành một mảng thịt vụn, hoàn toàn biến mất.
Kimura Suke điên cuồng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao đi!”
“Có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Diệp Bắc Minh mặt tươi cười:” Giết người rất đơn giản, ông hành hạ Lâm Thương Hải thế nào?”
“Tôi trả lại gấp trăm lần”.
Phốc!
Anh giơ tay, mấy cây kim bạc bay ra!
Cắm vào trong cơ thể Kimura Suke.
“A…”
Lúc này.
Kimura Suke giống như gặp phải ngàn vạn nhát dao!
Lăn lộn trong chảo dầu.
Lại giống như có chục ngàn con kiến cắn xé máu thịt ông ta!
Mỗi giây còn sống đều trở nên đau khổ.
Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể cứu người, cũng có thể giết người!
“A... Giết tao, mày giết tao đi!”
Kimura Suke điên cuồng cầu xin: “Xin mày, giết tao!”
“Quá đau đớn… ma quỷ, mày là ma quỷ!”
“Các hạ Kido, giết tôi… cầu xin ông giết tôi!”
Kimura Suke bò đến trước mặt Kido Oishi.
Dập đầu cầu xin được chết.
Kido Oishi mặt trắng bệch lui về phía sau.
Kimura Suke lại bò về phía Kui Xiren: “Kui, chúng ta là bạn tốt!”
“Cầu xin ông, giết tôi đi… Tôi không muốn bị hành hạ thêm nữa!”
Chương 225: Súng đạn cũng vô dụng
Kimura Suke bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh.
Phập phập phập!
Dập đầu điên cuồng!
Sắp vỡ cả trán.
Máu tươi đầm đìa!
“Cậu Diệp, xin cậu giết tôi đi!”
“Ban cho tôi cái chết đi!”
Phập phập phập!
Ngay cả cái chết mà Kimura Suke cũng không sợ, lại sợ mấy cây kim châm đâm vào cơ thể đó.
Nghĩ cũng biết Quỷ Môn Thập Tam Châm hành hạ con người đáng sợ đến mức nào!
Trong phòng họp.
Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn ma quỷ!
Không nhịn được run lên.
Người thanh niên Long Quốc này ngồi ở đó.
Vẻ mặt lạnh lùng vô cùng: “Kimura Suke, dễ chịu không?”
“Suýt…”
Tiếng hít khí lạnh vang lên!
Đã đến lúc này rồi!
Còn hỏi người ta dễ chịu không?
Đúng là khiến người ta không lạnh mà run!
Kimura Suke sống không bằng chết: “Cậu Diệp, tôi xin lỗi, tôi nhận sai!”
“Cầu xin cậu giết tôi đi”.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Tôi nhớ trong điện thoại ông nói, biết thông tin của mẹ tôi?”
“Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
Kimura Suke vội vàng nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ của cậu từng đến Đông Doanh một lần!”
“Cụ thể là thế nào, tôi cũng không biết, nhưng Kido Oishi biết!”
“Kojiro Abe cũng biết, bọn họ đều là người của hoàng đế bệ hạ!”
“Bởi vì hai mươi ba năm trước, mẹ của cậu từng xông vào hành cung của bệ hạ…”
Kido Oishi quát lên một tiếng: “Kimura Suke, ông đang nói linh tinh gì thế hả?”
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát một cái qua.
Nội lực cuồn cuộn!
Kido Oishi bay xa ra.
Ngã đến rũ rượi nhếch nhác!
“Ông Kido!”
Đám người trong phòng họp kinh hoảng, vội vàng đỡ ông ta lên.
Kido Oishi ôm mặt, khóe mắt co giật mạnh!
Không dám nói một câu!
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Thích lắm miệng như vậy hả, được, đến lượt ông nói rồi”.
Ánh mắt của Kido Oishi âm lạnh: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết cậu đang làm gì không?”
“Nơi này là đảo quốc Đông Doanh, tôi khuyên cậu…”
Bốp!
Lại một cái bạt tai giáng đến!
Trực tiếp cắt ngang lời Kido Oishi.
Ông ta giống như con quay, xoay bảy tám vòng tại chỗ.
Sau đó mới bò dưới đất, khuôn mặt sưng thành cái đầu heo.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi cho ông cơ hội cuối cùng”.
“Nếu không, ông xuống cùng ông ta đi”.
Sau đó anh đạp Kimura Suke bay ra xa!
Phập!
Kimura Suke ngã chết tươi.
Đám người trong phòng họp đều run cả tim!
Bọn họ đều biết, Diệp Bắc Minh dám làm thật!
“Cậu!”
Kido Oishi run lên, ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Người thanh niên Long Quốc này, sao lại dám làm thế chứ?
Nơi này là đảo quốc Đông Doanh!
Ông ta là đại thần của nội các Đông Doanh!
Là đại thần bên cạnh thiên hoàng đó!
Anh ta ra tay với mình như vậy, chẳng lẽ thực sự không sợ đảo quốc Đông Doanh báo thù sao?
‘Diệp Bắc Minh! Tao nhất định phải giết mày!’
‘Cứ đợi đấy, chẳng bao lâu nữa, đại quân sẽ tấn công đến đây, đến lúc đó, tao sẽ băm vằm mày thành hàng ngàn mảnh!’
Kido Oishi tức giận gầm lên trong lòng.
Nhưng lại không dám nói ra, ông ta cúi đầu: “Tôi… tôi cũng không biết tình hình cụ thể”.
“Nhưng hai mươi ba năm trước đúng là có một người phụ nữ xông vào hành cung của bệ hạ, cuối cùng không rõ tung tích”.
Diệp Bắc Minh đứng lên: “Đi thôi, đến hành cung của Uy Hoàng!”
Vừa dứt lời.
Cách cách cách!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sau đó.
Một đám người Đông Doanh trang bị vũ trang vác súng đạn xông vào trong phòng họp.
Ngoại trừ quân đội, còn có rất nhiều nhẫn gải, võ sĩ!
Cả phòng họp lập tức bị bao vây!
Mấy trăm họng súng chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh!
Kido Oishi đứng lên cười lớn: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, người của chúng tôi đến rồi!”
“Trò chơi kết thúc tại đây!”
Nhìn thấy người của mình xuất hiện.
Lãnh đạo cấp cao của Nhuyễn Ngân trong phòng họp lập tức thở nhẹ nhõm.
Bọn họ vô cùng bình tĩnh, không thèm nhìn đến Diệp Bắc Minh.
Từng người đi về phía cửa khỏi phòng họp.
Kido Oishi lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái, ném lại một câu: “Giữ lại cho cậu ta một hơi thở, tôi phải đích thân thẩm vấn cậu ta!”
Rồi ông ta quay người định bỏ đi.
“Rõ!”
Một người Đông Doanh đáp lại một tiếng.
Tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân đều đi đến cửa phòng họp.
Chuẩn bị bỏ đi!
Theo bọn họ thấy, nhiều người có mặt ở đây như vậy, Diệp Bắc Minh còn dám làm càn chắc?
Đột nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tôi cho các ông đi chưa?”
Một luồng sát ý ập đến.
Bao trùm tất cả mọi người!
Soạt!
Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân đều dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu.
Kui Xiren cười: “Diệp Bắc Minh, cho mày hống hách mấy phút, mày còn tưởng mày là ai hả?”
Phụt!
Diệp Bắc Minh chém một đường kiếm qua.
Nụ cười trên khuôn mặt Kui Xiren vẫn chưa biến mất, đã bị Diệp Bắc Minh chém thành hai nửa!
“A!”
Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân vô cùng hoảng sợ, sợ đến sắp mất cả hồn phách.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh còn dám trực tiếp giết người!
“Nổ súng, nổ súng đi!”
Kido Oishi tức giận hét lớn một tiếng.
Pằng pằng pằng!
Những viên đạn như mưa to gió lớn bắn đến.
Diệp Bắc Minh đứng ở đó, mặc cho đạn rơi vào người.
Tóe lên ánh lửa!
Tầng thứ nhất cửu chuyển kim thân quyết đại thành!
Đao thương không đâm được, đạn dược cũng không làm anh bị thương được.
“Mày… rốt cuộc mày là người… hay quỷ?”
Kido Oishi sợ đến tê dại da đầu, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Ngón tay run run chỉ vào Diệp Bắc Minh!
Các lãnh đạo cấp cao khác của tập đoàn Nhuyễn Ngân sợ đến ngã dưới đất.
“Rút!”
“Rút
Phập!
Một tiếng vang lớn.
Ngay cả bức tường phòng họp cũng bị kiếm khí của Diệp Bắc Minh chấn động vỡ tan, gạch đá bay khắp nơi.
Phụt!
Rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân bị gạch đá đập trúng, phun ra máu mà chết.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía Kido Oishi.
Giơ một chân.
Dẫm lên lồ ng ngực của Kido Oishi.
Cảm giác khó thở truyền đến!
Sợ hãi!
Kinh sợ!
Run rẩy!
Người đàn ông Long Quốc trước mặt đúng là giống như quỷ!
Anh lại không sợ súng đạn!
Một kiếm chém chết tất cả võ giả mà ông ta bồi dưỡng!
Anh vốn không phải là người!
Lúc này.
Tất cả tự tin dũng khí trong lòng Kido Oishi đều biến mất không còn dấu vết!
Chỉ còn lại nỗi sợ cùng cực!
Anh đưa một tay ra.
Tóm chặt cổ của Kido Oishi!
Chẳng còn cách nào.
Ông ta sợ đến hai chân mềm nhũn, giống như một vũng bùn.
Đứng lên cũng khó khăn!
Cảm giác khó thở truyền đến.
Hai chân lơ lửng.
Trước nay Kido Oishi chưa từng sợ hãi như vậy, giọng nói cũng run run.
“Mày không thể giết tao!”
“Không thể giết tao!”
“Tao là đại thần nội các, là thần tử bên cạnh hoàng đế bệ hạ!”
“Tao có rất nhiều tiền, tao cho mày hết!”
“Tao có quyền lực ngút trời, cả nửa Đông Doanh này đều nghe theo lệnh của tao, mày tha cho tao, tao làm bù nhìn của mày!”
Vì mạng sống, Kido Oishi liền đặt cược tất cả.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Dẫn tôi đi gặp Uy Hoàng!”
Kido Oishi ngẩn người: “Cái gì?”
“Mày… mày muốn gặp Uy Hoàng?”
…
Hành cung Uy Hoàng ở thủ đô.
Uy Hoàng và một đám đại thần nội các đang nghị chính trong điện.
Đột nhiên.
Thị thần bên cạnh vội vàng chạy vào: “Bệ hạ, tập đoàn Nhuyễn Ngân xảy ra chuyện rồi”.
Uy Hoàng cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt thị thần tái nhợt: “Một thanh niên Long Quốc xông vào phòng họp ở tổng bộ tập đoàn Nhuyễn Ngân!”
“Ba mươi phút trước, đại thần Kojiro Abe rớt xuống từ tòa nhà tập đoàn Nhuyễn Ngân ngã chết”.
“Năm phút sau, Kimura Suke cũng rớt xuống từ tòa nhà tập đoàn Nhuyễn Ngân ngã chết”.
“Có người xông vào phòng họp của tập đoàn Nhuyễn Ngân nhìn thấy, gần như tất cả lãnh đạo cấp cao đều chết hết!”
“Còn lại mấy người chưa chết cũng bị dọa sợ đến ngớ ngẩn!”
Uy Hoàng nổi giận đùng đùng: “Cái gì!”
Bốp!
Ông ta đập một cái xuống bàn.
Âm thanh vang vọng khắp đại điện!
Tất cả đại thần nội các đều quỳ dưới đất: “Bệ hạ bớt giận!”
Trong lòng bọn họ cũng chấn hãi.
Có chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ người Long Quốc đánh đến ư?
Uy Hoàng tức đến tối mặt: “Người Long Quốc thật to gan!”
“Dám xông giết vào thủ đô Đông Doanh chúng ta!’
“Tập đoàn Nhuyễn Ngân là một trong mạch máu kinh tế của Đông Doanh, hắn là ai?”
Uy Hoàng tức đến nhảy lên như sấm: “Bất kể hắn là ai, tìm đến giết cho ta!”
…
Trước hành cung Uy Hoàng!
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn cổng lớn hành cung: “Uy Hoàng ở trong này hả?”
Kido Oishi sợ hãi gật đầu: “Đúng thế, bệ hạ ở bên trong”.
“Đây là hoàng cung của bệ hạ, bên trong có rất nhiều cao thủ võ đạo, còn có kiếm hoàng Đông Doanh Ishimichi trấn thủ cổng lớn hoàng cung!”
“Diệp… Diệp Diệp Bắc Minh, mày không sợ chết thật sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sứ mệnh của ông kết thúc rồi”.
Phụt!
Một cái đầu bay cao lên.
Sau đó anh cất bước đi về phía cổng lớn hoàng cung!
“Đứng lại!”
Một đám canh gác nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi đến, quát một tiếng: “Đây là hoàng cung, nghiêm cấm lại gần, nếu không, phải chết!”
Diệp Bắc Minh giơ tay chém ra một đường kiếm.
Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện!
Phụt!
Đám canh giác hoàng cung này lập tức bị chém chết.
Động tĩnh quá lớn khiến cổng lớn của hoàng cung Đông Doanh sôi sục.
Mấy trăm cấm vệ quân mắc áo giáp đều xông ra, bao vây Diệp Bắc Minh.
“Mày là ai?”
“Hỏi mày đấy, tại sao không trả lời?”
“Trả lời bọn tao!”
“Khốn khiếp! Nơi này là hoàng cung của hoàng đế bệ hạ, mày đến đây giết cấm vệ quân của bệ hạ, không sợ bị diệt cả gia tộc hả?”
Cấm vệ quân xông đến.
Mấy trăm người khí thế bừng bừng.
Phập!
Diệp Bắc Minh lướt ngang một đường kiếm.
Kiếm khí hào hùng, cuồn cuộn ào ào giết ra.
Lấy anh là trung tâm, tất cả cấm vệ quân xông đến đều bị chém vụn!
Thi thể chất đống thành núi bên ngoài cổng lớn hoàng cung.
“Đóng cổng!”
Cấm vệ quân trên cổng thành quát lớn.
Cổng thành nhanh chóng được đóng lại!
Diệp Bắc Minh đi đến trước cổng thành, chém ra một kiếm!
Choang!
Cổng thành bằng gỗ chắc khổng lồ, bên ngoài được bọc sắt dày năm phân, mà không ngăn được một đường kiếm của kiếm Đoạn Long!
Cổng thành nổ tung, mảnh vụn bay khắp nơi.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long.
Một người một kiếm tiến vào sâu trong hoàng cung!
Liền sau đó.
Một tiếng quát lớn vang lên: “Hoàng cung trọng địa, mà mày cũng dám xông vào? Chết!”
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, tốc độ của ông cực nhanh, giống như một tia chớp!
Soạt!
Một thanh võ sĩ đao chém đến, mang theo kiếm khí hình vòng cung, băng lạnh nhức xương, trực tiếp chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Đây là một ông lão Đông Doanh, khí thế kinh người!
“Võ hoàng sơ kỳ?”
Diệp Bắc Minh nhìn người đó một cái!
Giơ tay.
Vung một đường kiếm!
Phụt!
Cơ thể của vị võ hoàng này lập tức bị chém đôi ở giữa!
“Ishimichi đại nhân!”
“Ishimichi đại nhân chết rồi… chết bởi một đường kiếm rồi!”
Cấm vệ quân ở khắp xung quanh sợ đến tè cả ra quần.
Diệp Bắc Minh giống như sát thần, tiến vào sâu trong hoàng cung Đông Doanh.
Chương 227: Dẫm Uy Hoàng dưới chân
Uy Hoàng và các đại thần vẫn không biết Diệp Bắc Minh đã xông vào.
Lúc này.
Trong đại điện hoàng cung.
Một vị đại thần bước ra: “Bệ hạ, người Long Quốc quá hống hách rồi!”
“Người Long Quốc lại dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân, chúng ta có thể làm ầm ĩ chuyện này lên”.
“Sợ rằng không phải hành vi của một người, không có bất kỳ ai dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân! Chắc chắn là quan chức Long Quốc sai khiến!”
“Chuyện này, nhất định phải truyền đi khắp quốc tế, cho toàn thế giới biết bộ mặt của Long Quốc!”
“Đến lúc đó, hành vi của Long Quốc sẽ bị toàn thế giới chỉ trách, khiến hình tượng của Long Quốc xây dựng mấy năm nay sụp đổ!”
“Chém giết nhiều người như vậy trong thành phố thủ đô hiện đại hóa, tuyệt đối là hành vi của loài cầm thú!”
“Đúng thế!”
“Thần tán thành!”
“Thần cũng tán thành!”
Rất nhiều đại thần Đông Doanh đứng ra, lần lượt nói tán thành.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói băng lạnh vang lên.
“Cầm thú? Chẳng lẽ bản thân Đông Doanh các ông không phải là cầm thú sao?”
Vang vọng khắp cả đại điện!
Soạt!
Trong tích tắc, tất cả đại thần nội các trong đại điện đều chấn hãi quay đầu.
Đây là hoàng cung của Uy Hoàng đấy!
Ai mà to gan như vậy, dám xông vào đây?
Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi đến, trong tay xách một cái đầu.
‘Phập’ một tiếng vứt ra, đập xuống sàn nhà đại điện.
“Suýt! Kido Oishi!”
Mọi người nhận ra chủ nhân của cái đầu này.
Vù!
Cả đại điện xôn xao.
Tất cả đại thần nội các đều đứng bật dậy, sượt sượt lùi lại!
Một đám võ sĩ xông ra, chặn giữa Diệp Bắc Minh và các vị đại thần cùng Uy Hoàng.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng tiến vào như đi ở chỗ không người.
“Cậu là ai?”
“To gan!”
Các đại thần đều quay đầu, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, cũng chính là người Long Quốc xông giết vào tập đoàn Nhuyễn Ngân mà các ông nói”.
“Cái gì?”
“Là cậu!”
“Sượt!”
Cả đại điện hoàng cung đang xôn xao sôi sục, lập tức yên tĩnh.
Tất cả các đại thần đều lạnh sống lưng.
Uy Hoàng sầm mặt: “Diệp Bắc Minh?”
“Hành cung của bản hoàng có mười ngàn quân tinh nhuệ trấn thủ, cậu… làm sao vào được?”
Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Mười ngàn quân tinh nhuệ của ông bị tôi giết hết rồi”.
“Không thể nào!”
Uy Hoàng trừng mở to con mắt.
Giống như gặp quỷ!
Mười ngàn quân tinh nhuệ bị thanh niên trước mặt này giết rồi?
Đùa gì vậy!
Cho dù là mười ngàn con heo, cũng phải một ngày một đêm mới giết hết được!
Uy Hoàng lạnh giọng nói: “Ishimichi đâu?”
“Ông ta là kiếm hoàng của Đông Doanh, cường giả tuyệt đỉnh đứng thứ hai mươi hai trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”
“Tại sao ông ta không ngăn cản cậu?”
“Đợi đã, chẳng lẽ… Ishimichi phản bội ư?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Người mà ông nói, muốn đánh lén tôi, vậy mà không đỡ nổi một kiếm của tôi, chết rồi”.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Uy Hoàng biến sắc.
Lắc đầu nói: “Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Những đại thần đó cũng đều lên tiếng: “Ăn nói bừa bãi!”
“Nói xằng nói bậy!”
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Cấm vệ quân trong đại điện chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên.
“Báo, bệ hạ, có người xông vào hành cung!”
“Báo, bệ hạ, toàn bộ mười ba ngàn chín trăm bảy mươi hai cấm vệ quân đã chết sạch!”
“Báo, bệ hạ, Ishimichi đại nhân chết rồi!”
“Báo, bệ hạ… có thích khách!”
Từng tiếng bẩm báo liên tiếp vang lên.
Tĩnh lặng như cái chết!
Da mặt của mọi người trong đại điện đều co giật mạnh.
Tất cả đều là thật!
Bây giờ báo cáo thì có tác dụng gì?
Người ta đã xông vào trong đại điện rồi!
Uy Hoàng không hổ là vua một nước, ông ta mau chóng bình tĩnh lại.
Chậm rãi ngồi xuống: “Người Long Quốc, cậu làm vậy có mục đích gì?”
Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Tôi cho ông ngồi xuống chưa? Đứng lên nói chuyện!”
“Cậu!”
Uy Hoàng nổi giận: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước bảo tọa của Uy Hoàng.
Tóm Uy Hoàng vứt xuống khỏi bảo tọa.
Tự ngồi xuống.
Một chân dẫm lên lồ ng ngực Uy Hoàng!
Một cảm giác khó thở truyền đến!
“Bệ hạ!”
“Diệp Bắc Minh, thả bệ hạ ra!”
“Ngu xuẩn, Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không? Hỗn xược!”
Những đại thần Đông Doanh này đều sợ đến thộn người.
Tức giận quát lên!
Ông ta là Uy Hoàng đó!
Tượng trưng tinh thần của cả đảo quốc Đông Doanh, hoàng đế chí cao vô thượng!
Lúc này.
Vậy mà lại bị một người Long Quốc dẫm dưới chân?
Đối phương còn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế!
Tất cả mọi người đều không thể chấp nhận sự thực này.
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong tích tắc, đại diện xuất hiện ba võ giả Đông Doanh!
Hai võ hoàng trung kỳ!
Một võ hoàng đỉnh phong!
Bọn họ xông vào từ bên ngoài đại điện với tộc độ nhanh nhất.
Võ hoàng đỉnh phong đó quát lớn: “Tên nhóc ngu dốt, thả bệ hạ ra!”
Ba người kinh hãi nhìn đến muốn nứt cả mắt, vẻ mặt đầy phẫn nộ!
Bọn họ vẫn luôn canh gác xung quanh đại điện.
Hôm nay lại tính nhầm!
Vốn không ngờ tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như vậy!
Chỉ trong chớp mắt thôi đã xuất hiện trước người Uy Hoàng!
Uy Hoàng hơi căng thẳng, nhưng vẫn coi là bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh, cậu đang đùa với lửa đấy!”
“Tôi là hoàng đế của Đông Doanh, cậu làm thế này với tôi, đã là một người chết rồi!”
Uy Hoàng đang uy hiếp!
“Uy hiếp tôi ư?”
Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra ông vẫn không biết mình đang trong hoàn cảnh thế nào?”
Anh dẫm mạnh xuống.
Rắc rắc!
Một tiếng giòn tan.
Xương sườn của Uy Hoàng trực tiếp gãy rạn.
Cơn đau khiến khuôn mặt già của ông ta méo mó: “A…”
“Bệ hạ!”
“Đáng chết!”
“Khốn khiếp!”
“Diệp Bắc Minh!”, mọi người trong đại điện đều sắp phát điên, con ngươi như muốn lồi ra.
Cùng lúc đó.
Vô số cấm vệ quân chạy đến, bao vây chặt kín cả đại điện không lọt một giọt nước!
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Người của ông ồn ào quá, ông bảo bọn họ câm miệng đi”.
Rắc rắc!
Anh lại dẫm mạnh xuống.
“A!”
Uy hoàng kêu thảm một tiếng.
Tất cả mọi người hít khí lạnh!
Một cái chân của Uy Hoàng lại bị Diệp Bắc Minh dẫm nát!