“Ừm?”
Diệp Bắc Minh nhướn lông mày.
Quả nhiên cảm nhận được, ở bên ngoài cửa kho hoàng cung có rất nhiều người đến.
Hơn một trăm đại pháo, chĩa thẳng vào cửa kho!
Pằng! Pằng! Pằng!
Tấn công không ngừng.
Cánh cửa sắt dày năm mươi phân bị tấn công biến dạng, trong cả kho bừa bãi lộn xộn!
Một người đàn ông trẻ Đông Doanh ngửa cổ khóc lớn: “Phụ hoàng, người chết thảm quá!”
“Người đâu, bắn pháo cho ta, báo thù cho phụ hoàng!”
“Báo thù cho hoàng đế bệ hạ!”
“Giết Diệp Bắc Minh, báo thù cho hoàng đế bệ hạ!”
Rất nhiều đại thần tức giận gào lên.
Ầm ầm ầm!
Đạn pháo ầm ầm không ngừng tấn công kho hoang cung!
Một trăm bánh xe pháo tấn công, nhà kho cũng không đỡ được.
Lập tức sập đổ!
Diệp Bắc Minh nói tình hình bên ngoài cho Uy Hoàng.
Khuôn mặt của Uy Hoàng cũng run lên: “Đó là Chie, con trai của tôi, thái tử do đích thân tôi lập nên!”
“Nó muốn giết tôi, lên làm hoàng đế!”
Trong đôi mắt già nua của Uy Hoàng.
Tràn đầy sát ý băng lạnh.
Cho dù bên ngoài là con trai của mình!
Muốn giết mình, cũng lập tức trở thành kẻ thù của ông ta!
Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra Đông Doanh các ông rất loạn, đã là thời đại nào rồi, còn diễn loại kịch này?”
Uy Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, xin cậu giúp tôi!”
Diệp Bắc Minh nổi hứng thú nhìn ông ta: “Sao lại nói vậy?”
Uy Hoàng cắn răng: “Tôi tình nguyện… tôi tình nguyện thần phục dưới chân cậu!”
“Chỉ cần cậu giúp tôi giết sạch đám phản loạn bên ngoài đó!”
“Giữ vững vị trí của tôi trong hoàng thất Đông Doanh, những người mà cậu gi3t chết, và cả chuyện tập đoàn Nhuyễn Ngân, tôi sẽ giải quyết cho cậu!”
“Hơn nữa, từ nay về sau, đảo quốc Đông Doanh vĩnh viễn thần phục Long Quốc!”
“Bây giờ tôi có thể viết quốc thư ngay!”
Thụp!
Uy Hoàng quỳ dưới đất.
Ông ta bị gãy một chân.
Cố nhịn cơn đau!
Trong lòng chỉ có hoàng vị!
Những thứ khác, có thể không cần!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Suy nghĩ một lát sau, tự cười nói: “Sư huynh, huynh nợ đệ một ân tình đấy”.
Ầm ầm!
Pháo đạn vẫn tấn công.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, đào ra một cái hố sâu dưới đất.
Sau đó.
Cùng Uy Hoàng nhảy xuống.
Chuyển đến một tấm sắt dày năm phân chặn trên không trung đỉnh đầu.
…
Bên ngoài.
“Bắn pháo! Bắn pháo! Bắn pháo cho tôi!”
Thái tử Chie điên cuồng hét lớn.
Trong lòng hắn rất kích động!
Cả người cũng sắp bay lên!
Nếu Uy Hoàng chết, hắn có thể kế thừa hoàng vị!
“Bắn pháo, chưa ăn cơm hả? Bắn hết sạch tất cả pháo đạn cho tôi!”
Thái tử Chie vung chân múa tay, vô cùng hưng phấn.
Khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười điên cuồng!
Tàn bạo!
Tàn sát!
Vui mừng điên dại!
Uy Hoàng chết rồi!
Hắn chính là Uy Hoàng kế tiếp!
Vì ngày hôm nay, hắn đã làm thái tử mười mấy năm!
Thậm chí thái tử Chie còn phải cảm ơn Diệp Bắc Minh, nếu không phải Diệp Bắc Minh, hắn đâu có cơ hội này?
Pháo đạn vô cùng dữ dội!
Bắn liên tiếp hơn hai tiếng đồng hồ.
Mọi thứ yên lặng trở lại!
Cả kho hoàng cung bị san bằng hoàn toàn.
Tất cả bảo vật bên trong cộng lại, có thể mua được cả Đông Doanh!
Lúc này, hóa thành tro bụi.
Nhưng Chie không quan tâm!
Bây giờ hắn là hoàng đế của Uy Quốc!
Thái tử Uy Quốc ngửa cổ hét lớn: “Phụ hoàng, kẻ giết người đã chết rồi!”
“Diệp Bắc Minh đã chết rồi!”
“Người an nghỉ đi!”
Đại thần xung quanh cũng vô cùng hiểu chuyện.
Thụp!
Có người lập tức quỳ xuống: “Bái kiến hoàng đế bệ hạ Chie!”
“Bái kiến hoàng đế bệ hạ Chie!”