245: Chém Võ Tông
Ngực bọn họ đều mang huy chương Long Hồn, tất cả đều chế tạo từ vàng ròng.
Một con rồng vàng gần như bay lên thẳng chín tầng mây!
“Diệp Bắc Minh, hai người này là huyết sứ của điện Huyết Hồn, theo thứ tự là huyết sứ số 7 và huyết sứ số 5!”, lão giả cầm đầu sắc mặt lạnh lẽo.
Người đó chỉ Diệp Bắc Minh: “Bây giờ tôi ra lệnh cậu giao hai người ra, tất cả đều do đội Thần Cơ tiếp nhận!”
“Chúng tôi sẽ dẫn bọn họ đi điều tra điện Huyết Hồn, tất cả những gì tiếp theo đều không liên quan đến cậu”.
Số 7 và số 5 quá đỗi vui mừng.
Dù rơi vào trong tay đội Thần Cơ cũng còn hơn bị Diệp Bắc Minh giết.
Hai người vội vàng hét lớn: “Chúng tôi đồng ý đi cùng ông!”
Đội Huyền Cơ!
Đội Thiên Cơ!
Đội Thần Cơ!
Tổ chức thần bí nhất cao cấp nhất của Long Hồn.
Lão giả mở miệng kia chính là Võ Tông!
Đội Thần Cơ mở miệng, ai dám không theo?
Dù là sứ thần biên cương, đứng đầu một tỉnh, nhìn thấy đội Thần Cơ cũng phải tránh lúi chín mươi dặm.
Nhưng Diệp Bắc Minh dường như không nghe thấy, giơ tay lên, kiếm giáng xuống!
Phốc! Phốc!
Hai cái đầu bay ra ngoài.
Chậm rãi quay đầu: “Cái gì, đội Thần Cơ là trò gì thế?”
Đội Thần Cơ là cái thá gì?
Lời này vừa dứt lời.
Sắc mặt đám người đội Thần Cơ vô cùng khó coi!
Bọn họ không ngờ Diệp Bắc Minh lại mạnh như vậy, ngay cả đội Thần Cơ cũng không sợ?
Lão giả Võ Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Diệp Bắc Minh xua tay, giống như đuổi ruồi.
“Cút!”
Lúc những người này bị bắt, đội Thần Cơ ở đâu?
Thời điểm điện Huyết Hồn đuổi giết anh, đội Thần Cơ ở đâu?
Sáu tiếng đồng hộ điện Huyết Hồn xông vào nhà họ Diệp, đội Thần Cơ ở đâu?
Bây giờ đội Thần Cơ đột nhiên xuất hiện, bảo anh giao người ra?
Giao con mẹ mày!
“Cái gì?”
“Cút?!!!”
Mười Võ Hoàng đội Thần Cơ đều kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh phản kháng trước mặt đột Thần Cơ, giết người đội Thần Cơ cần thì cũng thôi đi.
Lại còn bảo bọn họ cút?
Mười Võ Hoàng vẻ mặt không tin nổi.
Giống như nghe lầm vậy.
Lão giả Võ Tông kia mắt híp lại: “Diệp Bắc Minh, mặc dù cậu là thiếu soái Long Hồn, nhưng Tần Hóa Thiên tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.
“Mặc dù đội Thần Cơ cũng trên danh nghĩa Long Hồn, nhưng lại không thuộc Long Hồn”.
“Đội Thần Cơ thuộc về gia tộc Cổ Võ!”
“Có quyền chấp pháp tuyệt đối!”
“Tiền trảm hậu tấu, đây chính là đội Thần Cơ!”
“Mà lão phu đến từ nhà họ Tần Cổ Võ!”
Nhà họ Tần Cổ Võ!
Cả câu Diệp Bắc Minh chỉ nghe được bốn chữ.
Anh lặp lại : “Nhà họ Tần Cổ Võ?”
Hai mươi ba năm trước, gia tộc Cổ Võ bao vây tấn công mẹ anh là nhà họ Tần.
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ý lạnh ngút trời.
Trong nháy mắt im lặng!
Không nói!
Tần Hóa Thiên thần vậy còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ.
Ông ta cười tự tin: “Diệp Bắc Min, nếu biết nhà họ Tần Cổ Võ kinh khủng như vậy, còn không mau quỳ xuống nhận sai?”
“Cậu về Long Hồn, tự phế võ công, sau đó giam vào ngục mười năm”.
“Chuyện này cứ tính như vậy!”
Tần Hóa Thiên độc ác ra sao?
Tự phế võ công?
Giam vào ngục mười năm?
Há chẳng phải bắt anh tàn phế?
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi quỳ con mẹ ông!”
Soạt!
Trực tiếp ra tay.
Diệp Bắc Minh nhu mãnh hổ nhào tới.
Một quyền đánh ra!
Bùm!
Tần Hóa Thiên theo bản năng ngẩng đầu ngăn cản.
Cánh tay bỏng rát trực tiếp nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Toàn thân lăn lộn, phun ra một ngụm máu tươi, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám ra tay với tao?”
Trong con mắt già nua của Tần Hóa Thiên, tất cả đều là tia máu!
Một cơn phẫn nộ chưa từng có tăng vọt, ông ta lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giống như là nhìn thi thể!
Đám người đội Thần Cơ kêu lên: “Tần hộ pháp!”
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng thay đổi.
Thằng nhóc này có thực lực gì?
Lại có thể khiến Tần Hóa Thiên bị thương?
“Tôi muốn giết ông!”
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.
Tần Hóa Thiên phải chết!
Nhà họ Tần phải bị diệt!
Ông đuổi giết mẹ tôi, tôi còn phải khách sáo với ông?
Giết!
Diệp Bắc Minh mạnh mẽ xông tới, mười Võ Hoàng đỉnh phong của đội Thần Cơ mặt đầy ngơ ngác.
Đây là tình huống gì vậy?
Mặc dù bọn họ là người của đội Thần Cơ, nhưng lại đến từ gia tộc Cổ Võ khác nhau.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh, Tần Hóa Thiên vừa muốn ra tay, Diệp Bắc Minh liền xuất hiện bên cạnh ông ta.
Ầm!
Một quyền đánh ra!
Tần Hóa Thiên toàn thân chấn động, ngực chịu đựng một quyền, ‘răng rắc’, xương sườn gãy lìa.
Phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người lại ngơ ngác: “Cái này…”
“Mày dám!!!”
Con ngươi Tần Hóa Thiên co rút kịch liệt.
Có một loại kích động muốn chửi bậy, bởi vì sơ suất của ông ta, dẫn đến bị thương, bây giờ hành động bất tiện.
Lúc Diệp Bắc Minh giết tới, ông ta lại không còn sức đánh trả!
Một cánh tay gãy!
Xương sườn gãy!
Cùng với đau nhức, bộc phát ra căm giận ngút trời: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Ông mới tự tìm cái chết!”
Răng rắc!
Một cước đạp tới.
Sức mạnh trăm ngàn cân nện xuống.
“A!”
Tần Hóa Thiên kêu thảm thiết một tiếng, nửa ngưởi nổ tung, toàn thân cũng bị phế.
“Rít!!!”
Những người còn lại của đội Thần Cơ hít hơi lạnh, cuối cùng bọn họ cũng tỉnh ngộ, rối rít tiến lên: “Diệp Bắc Minh, dừng tay!”
“Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không?”
“Mọi người đều là người phía Long Hồn, mày đang tàn sát lẫn nhau đấy!”
“Tần Hóa Thiên là tiểu đội trưởng đội Thần Cơ, mày không đủ tư cách giết ông ta!”
“Mười Võ Hoàng đỉnh phong lạnh giọng nói.
Soạt!
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Trong mắt toàn là sát ý!
Anh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay mình.
Một tầng sát khí màu đỏ bao phủ bên ngoài kiếm Đoạn Long: “Các người muốn chết cùng ông ta?”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mười Võ Hoàng đỉnh phong.
Bị Diệp Bắc Minh nhìn vậy, không ngừng lui về phía sau.
“Mày…”
Mười Võ Hoàng đỉnh phong kinh ngạc.
Tần Hóa Thiên kéo dài chút hơi tàn, oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh… mày… mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Nhà họ Tần Cổ Võ sẽ không bỏ qua cho mày”.
Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Yên tâm. Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tần Cổ Võ”.
Phốc!
Dứt khoát.
Một kiếm chém bay đầu Tần Hóa Thiên.
“Mày thật sự giết Tần Hóa Thiên?!!”
246: Minh Hôn
Mười võ hoàng đỉnh phong của đội Thần Cơ chỉ cảm thấy tê dại da đầu, nổi da gà.
Đây là người của gia tộc cổ võ đó!
Một võ tông đấy!
Vậy mà lại chết như thế?
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.
Tình báo nhầm lẫn rồi!
Rốt cuộc Diệp Bắc Minh có thực lực thế nào? Cảnh giới võ đạo gì?
“Đi thôi!”
Một người khẽ quát một tiếng.
Mười võ hoàng đỉnh phong quay người định bỏ đi.
Một khắc cũng không muốn ở lại!
Bỗng nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tôi cho các anh đi chưa?”
Mười võ hoàng đỉnh phong dừng bước chân, quay đầu với vẻ mặt kinh sợ:
“Cậu còn muốn làm gì?”
“Diệp Bắc Minh, ngay cả chúng tôi mà cậu cũng muốn giết sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt chỉ vào thi thể của Tần Hóa Thiên: “Thi thể rác rưởi này, mang đi cho tôi”.
“Còn nữa, tôi cảnh cáo đội Thần Cơ các anh, không có chuyện gì thì đừng gây chuyện với tôi”.
“Tôi nể mặt quan chức, lần sau còn xuất hiện thế này, muốn cướp người trong tay tôi, bao nhiêu người đến thì tôi giết bấy nhiêu!”
Mấy người chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Anh đang uy hiếp đội Thần Cơ ư?
“Cậu…”
“Cút!”
Một tiếng quát lớn.
Hổ thét rồng gầm!
Mười võ hoàng đỉnh phong như con chó chết chủ, mang theo thi thể của Tần Hóa Thiên nhếch nhác rời đi.
Khi Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
Mấy người Vạn Lăng Phong đều kinh ngạc ngẩn người!
“Thiếu chủ, cậu… cậu thật dũng mãnh! Đó là đội Thần Cơ đấy!”, Vạn Lăng Phong không ngừng nuốt nước miếng.
Chu Thiên Hạo cau mày, không nói gì.
Vẻ mặt lo lắng.
Hầu Tử hưng phấn: “Anh Diệp, sướng! Quá sướng!”
“Anh Diệp, anh chính là vị thần trong lòng tôi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi trị thương cho mọi người trước đã”.
…
Nửa tiếng sau.
Diệp Bắc Minh chữa khỏi thương tích cho mọi người.
Kinh mạch chân tay của Vạn Lăng Phong và Thẩm Hạc bị chém đứt, vốn sẽ thành phế nhân, cũng được Diệp Bắc Minh nối liền lại.
Đối với Quỷ Môn Thập Tam Châm, thì việc này vốn chẳng là gì.
Lý Hải Hà nói mát chửi kháy, bị Chu Thiên Hạo dẫn xuống dưới nghỉ ngơi.
Diệp Bắc Minh nhìn vết máu đầy mặt đất: “Cứ tiếp tục như vậy thì không được, tôi phải có thế lực của mình, nếu không, nội bộ sẽ luôn mâu thuẫn”.
Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Thiếu chủ, ý của cậu là?”
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư: “Tuy vũ khí nóng hiện đại rất lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn không bằng võ giả”.
“Võ giả có cảnh giới võ hoàng trở lên có thể không thèm nhìn đến quân đội, chỉ sợ bom đạn”.
“Võ tông trở lên, ngay cả bom đạn cũng không sợ!”
“Tuy ông là chiến thần Lăng Phong, thống lĩnh hơn một triệu đại quân, nhưng trước mặt võ giả hàng đầu vẫn chỉ như con kiến”.
Vạn Lăng Phong ngưng trọng gật đầu: “Đúng thế”.
“Võ giả hàng đầu, lấy thủ cấp tướng quân từ trong vạn quân, dễ như trở bàn tay.
Diệp Bắc Minh nói: “Tìm cho tôi một trăm thanh niên khoảng mười tám tuổi, thân thế trong sạch”.
“Tôi muốn đích thân bồi dưỡng bọn họ trở thành cao thủ hàng đầu!”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Thiếu chủ, mười tám tuổi liệu có muộn quá không?”
“Nếu một võ giả muốn tập võ, thì phải bắt đầu tập từ sáu tuổi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, chỉ cần muốn tập võ, thì lúc nào cũng được”.
“Ông chỉ cần đi tìm người là được!”
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong đáp lại.
Diệp Bắc Minh có thủ đoạn như thần tiên, có lẽ thực sự có thể làm được.
Anh lại nhìn sang Thẩm Hạc: “Thực lực của ông quá thấp, cho ông chỗ đan dược này đấy”.
Anh giơ tay ném ra hai mươi mấy viên đan dược.
Đồng tử của Thẩm Hạc co lại: “Suýt! Đan dược cực phẩm!”
“Cậu Diệp, cậu?’
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Ông đã là người của tôi, thì thực lực không được quá thấp”.
“Nếu không, lần sau lại gặp phải tình huống này, ngay cả cơ hội tự bảo vệ bản thân, các ông cũng không có, càng đừng nói là bảo vệ người bên cạnh mình”.
Thẩm Hạc gật đầu, không nói nhiều thêm.
Nhận lấy đan dược!
Hầu Tử muốn nói lại ngừng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Diệp, tôi cũng muốn theo anh tập võ”.
Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử: “Được, nhưng tôi xử lý xong công việc, rồi sẽ nói chuyện với anh”.
“Được!”
Hầu Tử thấy vậy, không nói nhiều thêm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhược Tuyết đâu?”
Vạn Lăng Phong trả lời: “Thiếu chủ, tôi không gặp cô Hạ”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Không hay rồi, Đường Môn!”
Tôn Thiến thông báo với anh, Nhược Tuyết bị Đường Môn bắt đi.
Ở đây không thấy người của Đường Môn, cũng không thấy Nhược Tuyết!
Hỏng rồi!
Diệp Bắc Minh lấy điện thoại, vội vàng gọi cho Diệp Bắc Minh.
“Tắt máy rồi?”
“Đi thôi, chuẩn bị máy bay, đến Đường Môn!”
…
Mười một giờ năm mươi phút đêm.
Đường Môn
Tất cả mọi người đều mặc trang phục mừng cưới.
Một cỗ quan tài gỗ lim đen xì được bày trong đại sảnh của Đường Môn.
Hạ Nhược Tuyết đội mũ phượng mặc áo choàng cưới, bị người ta điều khiển, khuôn mặt tái nhợt.
Âm hôn! (Đám cưới ma)
Đa số phú hào có máu mặt ở Thục Trung đều được mời đến.
Bầu không khí cả Đường Môn vô cùng quỷ dị, khiến người ta không lạnh mà run.
“Đường Môn chủ điên rồi phải không? Lại làm đám cưới ma!”
“Đường Tư Triết chết rồi, anh ta là con trai út được ông ta yêu thương nhất, cô gái nhà họ Hạ cũng xui xẻo, phải bồi táng theo Đường Tư Triết!”
Các phú hào có mặt không nhịn được bàn tán.
Sau lưng mọi người đều ướt dẫm mồ hôi.
Bọn họ cũng không muốn dự lễ cưới như này.
Nhưng không thể không đến!
Đường Phá Thiên mặc trang phục thời Đường, ngồi trên vị trí chủ nhà.
Đột nhiên.
“Gia chủ, giờ lành đã đến, có thể bái đường rồi”.
Đôi mắt của Đường Phá Thiên mở to, đầy tia máu.
Hạ Nhược Tuyết lên tiếng: “Đường môn chủ, ông làm như vậy, không sợ nhà họ Hạ cổ võ chúng tôi sao?”
Đường Phá Thiên cười: “Cô Hạ, chắc nhà họ Hạ các cô sẽ không vì cô mà đối đầu với Đường Môn chúng tôi đâu”.
“Ông!”
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, cô ấy cắn răng: “Đường Phá Thiên, người sống kết hôn với người chết, cũng chỉ có ông nghĩ ra”.
“Ông thực sự không sợ bị ông trời phạt giảm tuổi thọ hả?”
“Ha ha ha!”
Đường Phá Thiên cười lớn điên cuồng: “Hạ Nhược Tuyết, cô còn quá trẻ, những lời như trời phạt giảm thọ mà cô cũng tin?”
“Yên tâm đi, cô gả cho con trai tôi, tôi sẽ không để cô thiệt đâu”.
“Tôi sẽ tổ chức đại tang cho cô thật hoành tráng, cho cô rất nhiều đồ bồi táng”.
“Hai ngươi ở dưới suối vàng, nhất định sẽ được vinh hoa phú quý!”
247: Thần Y Có Quan Hệ Gì Với Mày?
“Tôi sẽ đốt thêm mấy chục người giấy cho hai người”.
“Hạ Nhược Tuyết, cô ở dưới đó, nhất định phải hầu hạ con trai tôi thật tốt, khà khà khà…”
Đường Phá Thiên cười lớn.
Ông ta sắp phát điên rồi!
Hạ Nhược Tuyết không nhịn được run lên, trong lòng đầy tuyệt vọng!
Liền sau đó.
Giọng khàn khàn của Đường Phá Thiên vang lên: “Cử hành hôn lễ!”
Tiếng kèn trống vang lên.
Thổi điệu nhạc chúc mừng.
Tất cả mọi người tê dại da đầu, không dám thở mạnh!
Hạ Nhược Tuyết bị người khác kèm hai bên, cử hành nghi thức hôn lễ với Đường Tư Triết trong quan tài.
“Nhất bái thiên địa!”
Người chủ trì hô một tiếng.
Đột nhiên.
Phụt!
Một luồng kiếm khí ập đến, tốc độ cực nhanh như điện giật!
Người chủ trì của Đường Môn nổ tung tại chỗ.
“Chuyện gì thế này?”
Cả hội trường lập tức sôi sục.
Sau đó.
Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Nhà họ Đường cổ võ các người chán sống rồi phải không?”
Soạt!
Mọi người cùng quay đầu.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm đi đến.
Đường Phá Thiên hơi bất ngờ: “Diệp Bắc Minh?”
Điện Huyết Hồn lấy đi một phật nộ đường liên, mà không giết chết Diệp Bắc Minh?
Con ngươi băng lạnh.
Không chết thì đã làm sao!
Hôm nay bất luận là ai, cũng không thể ngăn cản con trai ông ta thành hôn!
Ông ta hạ lệnh: “Giết hắn!”
“Giết!”
Một tiếng quát lớn, mấy chục võ giả xông ra từ bốn phía.
Xông về phía Diệp Bắc Minh!
Thực lực võ linh, võ vương, võ hoàng đều có đủ, nhưng không chịu nổi một đòn!
Kiếm Đoạn Long gào thét, kiếm khí đảo quét dập dềnh, các võ giả Đường Môn đều nổ tung, hóa thành một màn sương máu màu xanh!
Có độc!
“A!”
Rất nhiều phú hào đứng gần bị dính máu độc, khuôn mặt lập tức tan chảy, giống như bị tạt axit.
Đau đớn lăn lộn dưới đất
“Mau tránh đi!”
Các phú hào khác đều kinh sợ, lùi lại.
Đường Phá Thiên vẫn ngồi ở đó: “Người đâu, mau ngăn hắn lại, tiếp tục lễ cưới!”
“Rõ!”
Trong bóng tối có người đáp lại một tiếng.
Lại một tốp cao thủ Đường Môn xông ra!
Bọn họ giỏi dùng độc, các loại ám khí, độc dược, cơ quan, các loại thủ đoạn.
Soạt! Soạt! Soạt!
Âm thanh phá rách không trung vang lên không ngừng, ám khí bắn về phía Diệp Bắc Minh như mưa rơi.
Tất cả đều là ám khí đã bôi độc!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, như đi vào chỗ không người.
Ám khí không thể làm anh bị thương!
Có người phóng sương độc, hỏa độc, Diệp Bắc Minh lại như không sao, bước ra từ trong làn độc!
“Mày…”
“Làm sao có thể?”
“Mày không sợ kịch độc của Đường Môn bọn tao?”
Các độc sư của Đường Môn đều thộn người!
Con ngươi cũng sắp lòi ra!
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Mấy loại độc này, tôi đã biết giải từ bốn năm trước rồi”.
“Tôi còn tự lấy bản thân ra thí nghiệm, trong cơ thể đã có kháng thể rồi”.
“Đường Môn các ông có loại độc nào lợi hại hơn không? Nếu không có thì chịu chết đi!”
Đám người Đường Môn trợn mắt há hốc miệng: “Cái gì?”
Phụt!
Diệp Bắc Minh chém một kiếm đến, giết sạch toàn bộ mấy chục độc sư Đường Môn.
“Cậu!”
Trái tim của Đường Phá Thiên cũng đang nhỏ máu, họ đều là độc sư hàng đầu, nguồn lực căn cơ của Đường Môn.
Một độc sư có thể sánh được với một võ vương!
Độc sư hàng đầu, còn có thể hạ độc chết võ tông!
Cho dù là đối diện với đại quân trăm ngàn người, mười độc sư Đường Môn cũng có thể hóa giải.
Một người có sức mạnh vạn quân!
Cho nên.
Tuy thực lực võ đạo của Đường Môn không ổn, nhưng có thể tiến vào hàng ngũ gia tộc cổ võ.
Chính là dựa vào độc dược và thuật cơ quan đáng sợ!
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được Diệp Bắc Minh không sợ kịch độc!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, trực tiếp đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Bắc
248: Bí Mật
Đường Phá Thiên lại bị đánh bay ra xa mười mấy bước, khuôn mặt già của ông ta đen xì: “Diệp Bắc Minh, mày muốn đối đầu với Đường Môn cổ võ tao hả?”
“Ồn ào!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bùng khí thế, anh nhảy vọt lên, chém một đường kiếm từ không trung xuống!
Hoàn toàn không phòng ngự!
Chỉ có tấn công!
Đường Phá Thiên bị cách đánh liều mạng của Diệp Bắc Minh làm cho kinh sợ đến vẻ mặt cứng đờ: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày điên rồi hả?”
“Mày không hề phòng bị như vậy, nếu tao toàn lực tấn công thì mày sẽ chết!”
“Mày muốn cùng tao một mạng đổi một mạng sao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Vậy thì một mạng đổi một mạng đi!”
“Mày!”
Đường Phá Thiên nhảy lên như sấm.
Ông ta thực sự có thể tấn công!
Nhưng chắc chắn mình sẽ phải chịu một nhát kiếm của Diệp Bắc Minh.
Kiếm Đoạn Long khoa trương như vậy, có một con rồng bị đứt, còn mang theo huyết khí.
Chắc chắn không phải là binh khí bình thường.
Bị thanh kiếm này chém trúng, mình sẽ gặp nguy hiểm!
Hai người chắc chắn sẽ một mạng đổi một mạng!
Đương nhiên.
Đó chỉ là suy nghĩ của bản thân Đường Phá Thiên.
Diệp Bắc Minh làm sao có thể ngu đến mức cùng Đường Phá Thiên một mạng đổi một mạng?
Trên người anh có giáp kim ty tằm, Bất Diệt Kim Thân Quyết đã luyện đến tầng thứ nhất.
Cho dù Đường Phá Thiên toàn lực ra tay, anh chắc chắn sẽ không chết!
Cùng lắm chỉ bị thương thôi.
Nếu Đường Phá Thiên đánh trả, cùng anh một mạng đổi một mạng, kết cục chắc chắn là Đường Phá Thiên chết!
Cho nên.
Diệp Bắc Minh mới điên cuồng tấn công như vậy!
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, đừng giết ông ta, người này còn có ích”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Thực chiến là cách huấn luyện kỹ năng kiếm tốt nhất, cậu và ông ta chênh nhau một cảnh giới lớn”.
“Dùng để luyện kiếm rất là tốt”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Luyện kiếm?”
“Được!”
Soạt!
Một kiếm giết đến!
“Mày điên rồi hả?”
Soạt!
“Vãi! Diệp Bắc Minh, cút đi!”
Soạt!
Kiếm khí không ngừng ập đến!
Sượt sượt sượt!
Đường Phá Thiên không ngừng lùi lại, tức giận hét: “Mẹ kiếp, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp lại một câu: “Dùng ông để luyện kiếm!”
Đường Phá Thiên vẫn sống, đều là vì Diệp Bắc Minh đã nương tay.
Khó khăn lắm mới gặp được một võ tông, không thể lãng phí.
Đúng thế, anh đang luyện kiếm!
Luyện chiêu Kinh Lôi Trảm!
Đường Phá Thiên gào lên: “Cút!”
Ông ta tấn công ra một quyền!
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ tay đập vào cú đấm của ông ta.
Đường Phá Thiên là võ tông sơ kỳ, có thể phát ra sức mạnh một trăm ngàn cân!
Diệp Bắc Minh là võ vương đỉnh phong, cũng có thể phát ra sức mạnh một trăm ngàn cân!
Khoảnh khắc cú đấm của hai người đập vào nhau, cả hai cùng lùi lại.
Soạt!
Diệp Bắc Minh ấn mũi chân xuống mặt đất, rồi lại xông lên.
“Vãi! Mẹ kiếp, sao mày lại hống hách như vậy?”, Đường Phá Thiên cũng không nhịn được phải mắng chửi.
Ông ta là tông chủ Đường Môn!
Võ tông sơ kỳ!
Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Dựa vào đầu mà đánh với ông ta như vậy?
Hơn nữa.
Ông ta còn có dấu hiệu bị đàn áp, khí thế, sức mạnh, tốc độ, lực tấn công của đối phương đều vô cùng hung mãnh.
Đường Phá Thiên lại cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc!
Đúng lúc ông ta thất thần.
“Xoẹt!”
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long lướt ngang đến.
Đường Phá Thiên chậm nửa nhịp, một cánh tay bị chém đứt.
“A!”
Tiếng la hét xé phổi xé gan.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xông đến phía trước Đường Phá Thiên.
Đá ra một cái!
“Rắc’ một tiếng vang lên.
Sức mạnh một trăm ngàn cân, đan điền của Đường Phá Thiên lập tức tan vỡ.
Ông ta bò dưới đất như con chó chết, không ngừng co giật!
“Môn chủ!”
Những người khác của Đường Môn nhìn thấy cảnh này, tất cả đều kinh hãi, định xông lên cứu người.
Phụt!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, chém lướt ngang một vòng!
Cao thủ Đường Môn xông lên, bị chém ngang hông một cái, thi thể ngổn ngang khắp đất.
“Ai dám ra tay? Chết!”
Diệp Bắc Minh lướt nhìn xung quanh!
Đôi mắt băng lạnh!
Những người khác của Đường Môn không dám tiến lên, kinh hãi nhìn tất cả.
Cách cách cách!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, bước từng bước đi đến: “Ấy, tôi còn muốn luyện thêm mấy chiêu cơ, ông không được rồi”.
“Phụt!”
Đường Phá Thiên tức đến phun ra một ngụm máu tươi, đổng tử co mạnh: “Mày… mày có cảnh giới gì?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Võ vương”.
“Không thể nào!”
Đường Phá Thiên gầm thét một tiếng: “Làm sao mày có thể mới chỉ cảnh giới võ vương được?”
“Võ vương làm sao có thể vượt cảnh giới giết võ tông? Mày cũng là võ tông sơ kỳ? Hay là võ tông trung kỳ?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đường Phá Thiên.
Đường Phá Thiên không ngừng lắc đầu: “Không đúng, mày mới hai mươi ba tuổi!”
“Làm sao có thể có thực lực võ tông?”
Ông ta suy sụp, chửi mắng: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, rốt cuộc mày là quái vật gì!”
“Lên đường thôi”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh bình tĩnh.
Vô cùng ung dung!
Giơ cao kiếm Đoạn Long!
Đường Phá Thiên sợ đến run cầm cập, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ kinh hoàng!
Ông ta hối hận rồi!
Ông ta không nên chọc vào thanh niên này, càng không nên nghe lời của điện Huyết Hồn.
Cũng không nên bắt cóc Hạ Nhược Tuyết!
Tóm lại, Đường Phá Thiên hối hận rồi.
Gần như tất cả độc sư của Đường Môn đều chết hết!
Căn cơ nguồn lực của nhà họ Đường cổ võ mất trong nháy mắt.
Nếu Đường Phá Thiên cũng chết, sau này Xuyên Thục không còn Đường Môn nữa.
Đường Phá Thiên gầm thét: “Không được giết tao, Diệp Bắc Minh, mày không được giết tao!”
“Con trai cả và con trai thứ của tao đang ở Côn Luân Hư, đã gia nhập tông môn cường mạnh của Côn Luân Hư!”
“Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao!”
“Nếu mày giết tao, chúng nó sẽ không tha cho mày đầu, Diệp Bắc Minh, mày không chọc được vào tông môn của Côn Luân Hư chứ phải không?”
Diệp Bắc Minh cười, chậm rãi đi đến.
Thì thầm nhỏ tiếng chỉ có Đường Phá Thiên có thể nghe được: “Nói cho ông một bí mật”.
“Côn Luân Hư, tôi đi ra từ nơi đó đấy”..