Chu Chính Quốc thiếu chút nữa bị hù chết.
“Dẫn đường”.
Diệp Bắc Minh vẫn chỉ có hai chữ.
Chu Chính Quốc run rẩy, tiếp tục đi vào sâu trong ngục giam.
Tù nhân hai bên mặt đầy cung kính, rối rít đứng phía sau hai bên ngục giam, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Vào tầng thứ hai dưới mặt đất.
Nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đỉnh đầu có một hàng đèn khô vàng.
Chỉ là mơ hồ có thể nhìn thấy trong phòng giam hai bên có nhốt một vài người.
Số lượng không phải rất nhiều.
Đột nhiên.
Khi Diệp Bắc Minh đi ngang qua một phòng giam trong đó, một bàn tay chìa ra nắm về phía anh.
Soạt!
Tốc độ cực nhanh như điện chớp.
Bùm!
Diệp Bắc Minh giơ tay đánh một quyền, bàn tay túm qua cùng với ngục giam trong nháy mắt nổ tung.
Người trong tù ra tay túm lấy Diệp Bắc Minh hóa thành một mảng sương máu, chết oan uổng.
Im lặng như tờ!
Cả đường đi không ai mở mắt ra tay.
Cuối cùng.
Khi sắp bước vào tầng tiếp theo.
Một giọng nói truyền tới: “Cậu thanh niên, tôi đã nhìn thấy cậu”.
Diệp Bắc Minh dừng bước: “Hả?”
Người nọ không nói.
Ông ta tựa vào góc tường, giống như một thi thể, toàn thân tản mát ra mùi hôi thối!
Chu Chính Quốc nhanh chóng giải thích: “Diệp thiếu soái, người này là tội phạm bị truy nã hàng đầu”.
“Ba mươi năm trước chúng tôi đã bắt đầu truy nã ông ta, cuối cùng đã bắt được ông ta tại một thành phố ở duyên hải vào mười bảy năm trước”.
“Tổn thất mấy chục anh em!”
“Ông ta được giam ở đây mười bảy năm rồi, đang nói hưu nói vượn đấy”,
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không để ý tới nữa.
Trực tiếp tiến vào tầng tiếp theo.
Khi ở phòng giam thứ năm, anh nhìn thấy Tô Ấu Ninh.
Cô gái này bây giờ toàn thân đều là vết thương, cả người thoi thóp.
Trạng thái tinh thần của cô ta rất kém, rúc trong góc run lẩy bẩy.
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Xua tay xuất hiện kiếm Đoạn Long!
Một kiếm chém vào phòng giam chế tạo từ thép, bước vào trong.
“A… Đừng qua đây… đừng qua đây nữa, tôi nói hết rồi mà”.
Tô Ấu Ninh hai tay ôm đầu.
Hoảng sợ kêu to.
“Tôi nói hết với các người rồi mà, những thứ khác tôi không biết gì cả”.
“Hu hu hu… đừng giết tôi mà’.
Diệp Bắc Minh nói: “Tô Ấu Ninh, là tôi”.
Tô Ấu Ninh nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt tràn đầy tia máu xuyên qua mái tóc dài ướt nhẹp, nhìn vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh!
Giống như vớ được rơm rạ cứu mạng!
“Hu hu hu, cứu tôi… anh Diệp cứu tôi…”
Tô Ấu Ninh nghiêng đầu.
Trực tiệp ngất xỉu.
Diệp Bắc Minh ra tay, mấy cây kim bạc đâm vào trong cơ thể.
Ôm Tô Ấu Ninh, đi ra ngoài ngục giam.
Đột nhiên.
Một giọng nói uy nghiêm lạnh như băng truyền tới: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể dẫn người phụ nữ này đi!”
Cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân.
Sau đó, một đám người xuất hiện ở phía trước.
Chặn đường đi!
Cầm đầu là một lão giả nhìn khoảng chừng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Mặc đồ thường, tu vi Võ Tông sơ kỳ!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, đội Huyền Cơ lại có Võ Tông trấn giữ?
“Thẩm soái!”
Chu Chính Quốc nhìn thấy người đến, lập tức xông đến.
Một tiếng quỳ vang lên, khóc lóc kể lể tố cáo Diệp Bắc Minh!
Thẩm Thiên Sơn!
Thống soái tối cao của đội Huyền
Cơ!
Một trong mười đại soái Long Hồn, xếp hạng thứ ba!
Diệp Bắc Minh ôm Tô Ấu Ninh ra khỏi phòng giam: “Nếu tôi cứ muốn mang đi thì sao?”
Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng vô tình: “Vậy thì cậu cùng ở lại đi!”
Ầm!
Diệp Bắc Minh một tay ôm Tô Ấu Ninh, hai đầu gối cong lại, tung người nhảy lên.
Anh lại chủ động ra tay!
Thẩm Thiên Sơn ngơ ngác!
Đột nhiên ông ta quát lớn: “Tự tìm cái chết!!!”
Hổ gầm long ngâm!
Vang khắp toàn bộ tầng thứ ba của thiên lao.
Hai cánh tay Thẩm Thiên Sơn rung lên, giống như một con vượn bước ra, liều chết xông tới!
Mặt đất trong nháy mắt nổ tung, xuất hiện một hố sâu.
Ầm!
Hai người đấu quyền.
Một luồng khí tuôn trào, Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ.
Thẩm Thiên Sơn lui về phía sau mười mấy bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng: “Sao có thể!”
“Rít!”
Những người khác của đội Huyền Cơ nhìn thấy cảnh tượng này, ngược lại hít một hơi lạnh.
Thẩm soái thực lực Võ Tông đó!
Diệp Bắc Minh dựa vào đâu?
Vào lúc mọi người đang khiếp sợ.
Một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Diệp thiếu soái, muộn vậy rồi, cậu xin cậu dừng lại chút đi”.
“Trước đó không phải đã nhắc nhở cậu rồi sao, có chuyện gì cứ trực tiếp liên lạc với tôi”.
“Tìm một người thôi mà, cần gì phải đích thân tới?”
Ai cũng ngây người.
Kinh ngạc quay đầu.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn đi tới.
Ông ta đeo kính gọng vàng.
Cầm khăn tay, che miệng mũi.
Giống như không chịu nổi mùi hôi thối của thiên lao.
Đi lại còn có chút siêu vẹo.
Đây là người bình thường, không biết chút võ công nào!
Tất cả người của đội Huyền Cơ bao gồm cả Thẩm Thiên Sơn đều kinh ngạc nhìn ông ta!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Thư ký Tiền, sao ông đến đây?”