Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Lệnh Bài Huyền Thiết


trước sau

“Vù!”

Người đàn ông hít sâu một hơi: “Đây chính là thế giới của người bình thường sao? Dường như cũng không khác gì Côn Luân Khư lắm”.

Một người đàn ông khác mở miệng: “Ha ha, khác biệt lớn lắm”.

“Thực lực của chúng ta có thể nắm giữ sống chết của người bình thường, giết bọn chúng giống như nghiền chết một con kiến vậy”.

“Nhưng thế giới của người bình thường dường như rất vui đó”.

Một vị lão giả mở miệng: “Lần này chúng ta đi không phải để chơi”.

Ông ta phất tay.

Lấy ra một tấm hình!

Lệnh bài màu đen trên đó khiến con ngươi tất cả mọi người co lại.

Lệnh bài huyền thiết!

Chính là tấm lệnh bài mẹ Diệp Bắc Minh để lại cho anh.

Lúc này.

Đám người Côn Luân Khư nhìn thấy lệnh bài huyền thiết này, ánh mắt nóng như lửa.

“Dù thế nào cũng phải tìm bằng được lệnh bài huyền thiết!”

“Chỉ cần có nó, chúng ta có thể không cần trải qua tuyển chọn, trực tiếp tiến vào những tông môn kia!”

“Đây là cơ hội bước vào Long Môn!”, lão giả lạnh như băng nói.

Những người trẻ tuổi khác vô cùng kích động.

Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh cả cuộc đời bọn họ!

Một người vóc dáng đẹp uyển chuyển.

Ngực cao ngất!

Eo thon.

Cô gái với đôi chân dài nói: “Bức ảnh này hình như là gửi đi từ nhà họ Lý Cảng Đảo”.

“Người của bọn họ đang hỏi thăm lai lịch lệnh bài huyền thiết khắp nơi”.

Ban đầu Diệp Bắc Minh chụp hình, bảo nhà họ Lý đi thăm dò tin tức của lệnh bài huyền thiết.

Không ngờ khiến người bên trong Côn Luân Khư chú ý!

Ánh mắt lão giả trầm xuống: “Giữ lại một phần nhân chứng sống là được rồi, những người khác từng nhìn thấy lệnh bài huyền thiết, giết hết”.

“Tránh bị gia tộc khác biết, bọn họ đến cướp sẽ gây phiền toái”.

...

Máy bay đáp xuống.

Bởi vì thời gian quá gấp gáp, Diệp Bắc Minh tạm thời quyết định đi Tam Giác Vàng.

Không tìm được dẫn đường.

Vạn Lăng Phong đã báo với một đoàn du lịch hai mấy người.

Do có ba người xen vào.

Đoàn du lịch vốn chuẩn bị xuất phát lại phải đợi thêm ba tiếng đồng hồ.

Đoàn du lịch hai mươi mấy người, trong đó có mười tám võ giả!

Cảnh giới tu vi đều không thấp!

Một người đàn ông Võ Linh đứng dậy, bất mãn quát: “Các người sao thế?”

“Để bọn tôi chờ các người lâu như vậy!”

“Có tiền giỏi lắm sao? Mẹ! Lãng phí…”

Diệp Bắc Minh cong ngón tay b ắn ra.

Một đường kình khí bay ra ngoài!

Phốc!

Người đàn ông mở miệng bị anh chém chết, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.

“Mày!!!”

Bốn người bạn đồng hành của người đàn ông mặt đầy giận dữ.

Tất cả đều đứng dậy đi về phía Diệp Bắc Minh!

Ầm!

Diệp Bắc Minh giơ tay giáng cái tát xuống.

Đập chết cả bốn người.

Nếu đã có ý kiến với anh, giữ lại cũng phiền toái.

Giết là được!

Không phải người Long Quốc, anh cũng chẳng buồn hỏi lai lịch.

“Rít!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, mặt đầy kinh hoàng.

Có một vài người còn đứng dậy.

Nhưng.

Kinh hoàng thì kinh hoàng, nhưng không có mấy người sợ hãi!

Mặt nghiêm túc!

Kiêng kỵ quét qua Diệp Bắc Minh!

Đây rõ ràng không phải một đoàn du lịch đứng đắn.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Lên đường được chưa?”

Hướng dẫn viên du lịch run rẩy: “Được, được rồi! Lập tức lên đường!”

Vạn Lăng Phong cho anh ta một triệu đô la.

Chết mấy người thì sao?

Liên quan đếch gì đến anh ta!

Dù sao cũng là vùng đất không phân chia.

Những người còn lại trong đoàn du lịch này trong tay chưa chắc không lấy mạng ai!

Mọi người thu dọn đồ đạc, lập tức lên đường.

Đột nhiên.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu có phát hiện ra trong đoàn có một người tu vi rất cao!”

“Lại còn là tu vi Võ Tông hậu kỳ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa bắt đầu tôi đã phát hiện ra hắn rồi”.

Đó là một thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Khoác túi chéo, đeo kính râm lớn.

Khuôn mặt thanh tú, vóc người cao gầy, mặc đồ thường.

Một người độc thân!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Người này luôn chú ý đến cậu, đối với cậu mà nói có chút nguy hiểm”.

Diệp Bắc
Minh ung dung nói: “Kệ cho hắn chú ý, không chọc đến tôi, mọi người yên ổn với nhau”.

“Chọc tôi, giết là được”.

...

Trong một chiếc xe khác.

Một thiếu nữ khoảng 20 tuổi.

Vóc dáng thon thả.

Da thịt trắng nõn, thổi một cái cũng vỡ.

Chân mày to mắt to, khí chất cao quý.

Sóng lớn phập phồng!

Cô ta cắn chặt môi, cố nén kích động muốn nôn mửa.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người bị người ta đánh thành sương máu!

Người đàn ông trẻ tuổi Long Quốc đó là ai?

Quá kinh khủng!

Trần Di Lâm.

Thiên kim nhà họ Trần ở Tượng Quốc!

Bố cô ta bị lính đánh thuê Tam Giác Vàng bắt cóc, đòi tiền chuộc một tỷ đô la.

Trần Di Lâm xách một vali kim cương tới chuộc người!

Cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh lại không hề sợ hãi: “Đừng sợ, nếu như em muốn chuộc bố mình về, nhất định phải trải qua điều này”.

“Tam Giác Vàng không phải phòng ấm, nơi này giết người đều rất tùy tiện”.

“Em nhìn hướng dẫn viên kia đi, anh ta cũng đâu có sợ!”

“Ở đây thực lực là tất cả!”

Sở Hà Đồ, hôn phu của Trần Di Lâm.

Mặc dù cô ta không thích Sở Hà Đồ.

Nhưng thế lực của nhà họ Sở ở Tượng Quốc rất lớn, vốn dĩ với tính cách của Trần Di Lâm, căn bản sẽ không quan tâm  đến Sở Hà Đồ.

Bây giờ không còn cách nào khác!

Trần Di Lâm lo lắng: “Ngộ nhỡ bọn họ cầm kim cương rồi giết con tin thì sau?”

Sở Hà Đồ tự tin: “Có đại sư Cam Bố ở đây rồi, ông ta chính là cường giả đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”

“Bất kỳ tình huống gì ông ta cũng có thể đối phó, Di Lâm, em cứ yên tâm”.

Một lão giả ngồi hàng cuối cùng trong xe việt dã đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mặt đầy ngạo mạn!

Đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

Cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong!

Là khái niệm gì?

Vô địch thiên hạ!

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Sở Hà Đồ.

Sở Hà Đồ nhân tiên sáp tới, chìa tay chuẩn bị ôm Trần Di Lâm: “Di Lâm, em cứ yên tâm”.

“Hơn nữa, em cũng đã đồng ý với anh, chỉ cần cứu được bố em, em sẽ đồng ý kết hôn với anh”.

Trần Di Lâm tránh né tay của Sở Hà Đồ.

Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi nhớ cam kết của mình, nhưng bây giờ anh không thể đụng vào tôi!”

“Được thôi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện