Hàm Kim Lượng đứng thứ 277 bảng xếp hạng ngầm.
Đủ chấn nhiếp tất cả mọi người!
Đột nhiên.
“Rít!”
Con rắn linh ông lão Hắc Xà nuôi liền ra tay, nhào về phía thanh niên đội mũ lưỡi trai.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai chắp hai tay sau lưng, thờ ơ.
Đến khi con rắn linh cách hắn trong một mét.
Trong nháy mắt!
Ra quyền!
Bùm!
Một quyền đánh vào đầu rắn linh, tiếng vang cực lớn.
Rắn linh lớn bằng thùng nước, nặng mười mấy tấn cứ thế bay ra ngoài, sau khi đập gãy bảy tám cây cổ thụ, không ngừng kêu r3n giãy giụa trên đất.
Sau khi rắn linh bò dậy, mặt nó đầy sợ hãi nhìn thanh niên đội mũ lưỡi trai.
Ông lão Hắc Xà vô cùng kiêng kỵ: “Thợ săn, ông lão Hắc Xà tôi và cậu không thù không oán, chuyện này đến đây là chấm dứt!”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống, thần phục!”
“Cậu!”
Ông lão Hắc Xà tức giận.
Vèo!
Thanh niên đội mũ lưỡi trai trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ông lão Hắc Xà.
Giơ tay, hung hãn đập xuống bả vai ông ta!
Bộp!
Bả vai ông lão Hắc Xà nổ tung, máu thịt mơ hồ.
Ông ta không thể ngăn nổi một chưởng của thanh niên đội mũ lưỡi trai, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Ùm!
Ông lão Hắc Xà vội vàng nói: “Tôi phục rồi!”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai lúc này mới bật cười: “Xem như ông thông minh!”
Sắc mặt Vạn Lăng Phong u ám.
Dạ Kiêu toát mồ hôi lạnh trên trán.
Ông ta thân là người có mặt trên bảng xếp hạng ngầm, biết một kích này đáng sợ đến thế nào.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt của thanh niên đội mũ lưỡi trai chuyển động, rơi trên người Diệp Bắc Minh.
Mở miệng như đùa giỡn: “Diệp Bắc Minh, mày tự vẫn hay để tao ra tay giết mày?”
Diệp Bắc Minh đẩy cửa xe đi ra.
Coi thường thợ săn!
Nhìn ông lão Hắc Xà: “Ba câu hỏi”.
“Thứ nhất, ông biết ông Long không?”
Ông lão Hắc Xà sửng sốt: “Ông Long, cậu tìm ông Long làm gì?”
Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra, ông biết ông Long”.
Con ngươi thợ săn lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?”
Vẫn bị coi thường!
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Thứ hai, ông có biết ông Long ở đâu không?”
Ánh mắt ông lão Hắc Xà nhìn Diệp Bắc Minh, không khơi dậy nổi sức phản kháng, giống như nếu không trả lời câu hỏi của cậu thanh niên này.
Mình sẽ chết...
Theo bản năng trả lời: “Ông Long ở khu vực trung tâm Tam Giác Vàng!”
“Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài top 200 bảng xếp hạng ngầm đi vào chính là tự tìm cái chết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ờ”.
Thái độ này của anh đã hoàn toàn chọc giận thợ săn!
Thợ săn quát lên một tiếng lớn: “Diệp Bắc Minh, tao đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét qua: “Cho mày sống lâu thêm một phút, câm mồm lại!”
“Mày nói gì?”
Thợ săn ngây ra.
Một luồng sát khí khủng khiếp toát ra khỏi cơ thể!
Nhiệt độ xung quanh rừng cây lập tức hạ xuống bảy tám độ.
Khiến người ta run rẩy.
“Cậu Diệp, cậu…”
Dạ Kiêu kinh hãi.
Ông lão Hắc Xà cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Cậu thanh niên Long Quốc này có lai lịch gì?
Dám… dám nói chuyện như vậy với thợ săn?!!!
Diệp Bắc Minh?
Sao chưa từng nghe nói qua cái tên này!
Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: “Vấn đề cuối cùng, nếu như tôi bảo ông dẫn đường”.
“Ông có thể giúp tôi tìm được ông Long không?”
Ông lão Hắc Xà kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Não chuyển động nhanh chóng!
Cậu thanh niên này có ý gì?
Chẳng lẽ anh cho rằng mình có thể sống sót trong tay thợ săn sao?
Ông lão Hắc Xà suy tư mấy giây rồi gật đầu: “Có thể”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chúc mừng ông, trả lời tốt lắm”.
“Ông được sống tiếp!”
Đồng thời.
Ý thức
giao tiếp với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi mượn sức mạnh, ra tay một lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, sao đã nghĩ thông rồi?”
“Chẳng lẽ cậu không phải đối thủ của tên thợ săn này?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Nếu tôi ra tay với hắn, chắc chắn có thể giết được hắn, nhưng tương đối lãng phí thời gian”.
“Tôi muốn tìm được tin tức của mẹ tôi nhanh hơn chút, lười lãng phí thời gian thôi”.
“Cho tôi mượn sức mạnh để ra tay một lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dứt khoát: “Được!”
Lúc này.
Giọng nói của thợ săn lạnh lẽo truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết sao?”
“Tao đang nói chuyện với mày, mày lại coi thường tao?!!!!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Một luồng sức mạnh hào hùng đang ngưng tụ!
“Nâng kiếm!”
Lúc này.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh giống như xuất hiện sóng thần: “Chém!”
Một kiếm chém ra!
Sóng thần trong nháy mắt xuyên qua cơ thể!
Một luồng kiếm khí khủng khiếp lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cuồn cuộn như sóng thần trào ra ngoài!
“Đây là!!!!”
Con ngươi của thợ săn co rút kịch liệt, không một chút do dự.
Xoay người bỏ chạy!
Quay đầu gào thét: “Rốt cuộc mày là ai?”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Sát thần!”
“Sát… thần?!!”
Thợ săn ngơ ngác.
Ầm!
Kiếm khí cuốn tới.
Nơi nó đi qua nghiền nát tất cả mọi thứ một cách dễ dàng!
Thợ săn đứng đầu sóng ngọn gió, bị một kiếm chém thành sương máu!
Mấy ngàn tên lính đánh thuê nổ tung tại chỗ!
Ông lão Hắc Xà trơ mắt nhìn rắn linh của mình bị kiếm khí đánh trúng, bốc hơi tại chỗ!
Tất cả cây cối hóa thành phấn vụn!
Đến khi tất cả bụi lắng xuống, lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, trong chu vi một cây số.
Tất cả cây cối đều biến mất không thấy!
Mặt đất trơn nhẵn như gương, bị một kiếm chém tới!
Lúc này.
Nếu từ trên trời nhìn xuống đất sẽ nhìn thấy một hình tròn cực lớn.
Bên trong hình tròn không có một ngọn cỏ!
Đều là đất phế!!!
Vù!