Chương 218
Gương mặt già nua của Tần Tướng Thần tối đen, cố nén lửa giận trong lòng, không ngừng cười lạnh: “Ha ha ha ha, hay! Hay lắm! Để lão già này nói cho cậu biết tôi là cái “thá” gì nhé!”
Ai cũng có thể nhận ra, Tần Tướng Thần đã tức giận đến cực điểm.
Ông ta nhấn chữ “thá” kia rất nặng.
“Một câu của lão già này thôi là có thể khiến các thế gia bên ngoài Long Đô phải sụp đổ!”
“Những người chức to quyền lớn của Long Quốc có tới một phần năm học trò tôi hướng dẫn!”
“Mấy trăm Tông Sư võ đạo của Long Đô có hơn một phần ba là môn khách của lão già này!”
“Chiến thần Long Hồn, hơn nửa số đó đều là bạn bè của tôi!”
Mỗi một câu Tần Tướng Thần nói là một bước chân ông ta đến gần Diệp Bắc Minh!
Cuối cùng, ông ta dừng lại trên bậc thang, nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu nói xem, lão già này là cái “thá” gì?”
“Ha ha ha, nhà họ Tần các người đều nói chuyện bằng đúng cái giọng đó nhỉ!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Một giây sau đó.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đầy lạnh lùng!
“Thế gia?”
“Chức to quyền lớn?”
“Tông Sư võ đạo?”
“Chiến thần Long Hồn?”
“Đời này Diệp Bắc Minh tôi muốn làm gì, ai có thể ngăn cản?”
“Ai dám cản tôi, thì tất cả đều sẽ bị giết!”, Diệp Bắc Minh nghênh ngang nói.
“Cái gì?”
Cả hội
Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh dám ăn nói như vậy.
Điên cuồng!
Quá điên cuồng rồi!
“Nhưng ông Tần ấy à, có thân phận cao hơn ông nội tôi, làm sao anh ta dám chứ? Anh ta dốt nát hay không có tự tin? Với tính cách này, cũng chẳng bằng những thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba của Long Đô!”, Ngụy Yên Nhiên chấn hãi thầm nghĩ trong lòng.
“Tên nhóc này có thân phận thế nào?”
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”
Rất nhiều phú hào của Long Đô đều ghi nhớ kỹ cái tên này.
“Tổng giám đốc Lý, thanh niên này thật lợi hại!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đắt tiền lên tiếng.
Tổng giám đốc Lý gật đầu: “Ai nói không phải chứ! Tổng giám đốc Vương, khí phách này, chúng tôi tự thẹn không bằng!”
Ở hội trường, thanh niên đó khi đối diện với Tần Tướng Thần, không hề rơi vào thế yếu!
Mí mắt Tần Vinh An giật mạnh!
“Việc này… sao… sao cậu ta dám chứ?”, Ô Bách Thuận cũng sợ sắp vỡ cả gan rồi.
Lưng của ông ta đã thấm đẫm mồ hôi!