Chương 300
Hai người đàn ông da trắng cao một mét chín mươi đang đánh một người Long Quốc ở một quán đồ nướng bên đường!
Có một vài người qua đường rải rác trên phố.
Không dám can ngăn giúp đỡ!
Có người cầm điện thoại quay video.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhìn ra được thực lực của hai người đàn ông da trắng này là võ giả cấp Địa!
Ầm! Ầm!
Diệp Bắc Minh bước nhanh về phía trước, đạp hai người đàn ông da trắng này bay ra ngoài.
Bọn họ nằm trên mặt đất, đau đớn kêu rên, sau khi nhìn thấy rõ người ra tay, gào lên: “Fuck!!! Fuck!!! Fuck!!!”
“Heo da vàng, mày dám đánh bọn tao?”
“Mày có biết bọn tao là ai không?”
Hai người đàn ông da trắng uống quá nhiều.
Sau khi đứng dậy, tức giận chỉ thẳng vào Diệp Bắc Minh mắng mỏ!
Diệp Bắc Minh không nhìn bọn họ, mà dìu chủ quán đứng dậy.
“Cảm ơn, cảm ơn! Anh mau đi đi, đừng chọc vào phiền toái”. Chủ quán vội vàng cảm ơn, nhanh chóng thu dọn quầy hàng, chuẩn bị rời đi.
Anh ta rất trẻ, trông chỉ hai mươi mấy tuổi.
Đeo kính!
Lịch sự nhã nhặn.
Nhưng trên mặt lại đầy bầm tím.
Cơ thể Diệp Bắc Minh chấn động: “Hầu Tử, cậu là Hầu Tử?”
Chàng trai ngẩng
“Anh Diệp, anh không chết? Tốt quá rồi!”
“Nhà anh xảy ra chuyện, tôi còn đi tìm anh đấy, nhưng bị một số người đe dọa…”
Chàng trai tên Vương Khinh Hậu.
Bạn nối khố từ thời tiểu học, cấp hai, cấp ba!
Quan hệ của hai người rất tốt.
Có thể nói là mặc chung một cái quần lớn lên.
Bố Hầu Tử thường nói: Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh!
Thế là đặt cho Hầu Tử cái tên như vậy.
Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Không phải cậu thi đỗ đại học Trung Hải sao, xảy ra chuyện gì, sao lại bày quầy bán thịt nướng ở Long Đô này?”
“Anh Diệp, tôi… trợ giúp trong nhà, trợ giúp trong nhà”, Hầu Tử cười nói.
Vẻ mặt hơi chua xót, có chút xấu hổ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ở trước mặt anh em, anh ta không muốn nói ra quá khứ của mình!
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại!
Thành tích của Vương Khinh Hậu rất tốt.