Chương 371
Lâm Thương Hải nói: “Khi đó tôi cũng chỉ là một tiểu Tông Sư, thiên phú rất tầm thường”.
“Nếu như không có có cao nhân chỉ điểm, không có cuộc gặp gỡ bất ngờ, thậm chí cả đời tôi cũng không bò lên nổi”.
“Lúc ấy, tôi cũng nghĩ đến… tham dự tấn công vây giết, cướp đoạt đan dược…”
Nói đến đây, Lâm Thương Hải cảm giác trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý khủng khiếp!
Ông ta quỳ xuống đất.
Cúi đầu, tiếp tục cắn răng nói: “Nhưng sau đó tôi thay đổi chủ ý, giết mẹ cậu, có lẽ tôi không làm nổi”.
“Nhưng tôi có thể cứu mẹ cậu!”
“Tôi giúp đỡ mẹ thiếu chủ, sau khi bà ấy phá vòng vây, giấu bà ấy đi”.
“Sau đó đưa đến Giang Nam!”
“Mẹ cậu tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi từ Tông Sư võ đạo trở thành Võ Linh, bước ngang qua hai cảnh giới lớn!”
“Chuyện về sau giống như tôi nói lúc đầu, Lâm Thương Hải tôi thề với trời, tuyệt đối không giấu giếm!!!”
Lâm Thương Hải nói một hơi.
Vừa niệm thiên đường!
Vừa niệm địa ngục!
Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ tính hợp lý của chuyện này.
Cuối cùng anh nhìn Lâm Thương Hải: “Sao ông lại làm như vậy? Lý do”.
Lâm Thương Hải nói: “Thiếu chủ, giấy không gói được lửa!”
“Hơn nữa tôi cũng nhìn thấy thiên phú của cậu, cậu không hổ là con trai bà ấy, với thực lực của cậu, không bao lâu sẽ moi ra chuyện năm đó!”
“Tự tôi thừa nhận còn tốt hơn
“Người trưởng thành chỉ chú trọng lợi ích!”
“Nếu như thiếu chủ cậu tát chết tôi, tôi một câu oán hận cũng không có!”
“Nhưng ngộ nhỡ cậu tha cho tôi thì sao?”
Lâm Thương Hải tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi nhìn thấy cậu một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong, tôi liền biết cậu tuyệt đối không phải người bình thường!”
“Cậu là một con rồng, tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn ở Giang Nam và Trung Hải!”
“Có một ngày cậu quật khởi, vậy Lâm Thương Hải tôi sẽ đi theo rồng”.
“Nhà họ Lâm chắc chắn cũng không giới hạn ở Giang Nam nữa, võ đài về sau của nhà họ Lâm sẽ ở toàn bộ Long Quốc!”
Lâm Thương Hải đang đánh cược!
Giống như hai mươi ba năm trước, tất cả mọi người đều muốn giết mẹ của Diệp Bắc Minh, chỉ có ông ta ra tay cứu người phụ nữ ấy.
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười.
“Ông rất thông minh, lần này ông cược thắng rồi”.
Áp lực đột nhiên biến mất!
Lâm Thương Hải thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ông ta ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh chỉ để lại một bóng lưng rời đi.