“Từ giờ, cô không thể dẫn anh ta đi đâu cả!”
“Ha ha, muốn gây trở ngại cảnh sát làm việc à?”, Vương Kiêm Hà cười lạnh.
Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với đối phương, cô ta lấy điện thoại ra gọi vào một số: “A lô, bộ trưởng Lưu, tôi có một người bạn bị người của ông bắt nhầm”.
“Hiện tại họ đang muốn dẫn người bạn của tôi đi, ông nể mặt tôi bảo họ rời đi trước”.
“Số hiệu của cô ta là JL5568937”.
Hàn Nguyệt liếc nhìn số hiệu trên ngực Vương Kiêm Hà rồi gật đầu: “Được, tôi chờ ông hai phút!”
Bộ trưởng Lưu!
Vương Kiêm Hà thay đổi biểu cảm.
Chẳng lẽ cô gái trước mặt gọi điện cho sếp của mình.
Hàn Nguyệt vừa cúp điện thoại, không tới một phút sau, điện thoại của Vương Kiêm Hà vang lên.
“A lô, bộ trưởng Lưu?”, Vương Kiêm Hà hoảng hốt.
Bởi vì điện thoại đổ chuông không phải là điện thoại cá nhân mà là số đường dây phía chính phủ của cảnh sát.
Bên trên hiện lên số của cảnh sát JL0000001.
Đây là số điện thoại của người nắm quyền lực tối cao trong bộ cảnh sát Kim Lăng.
Có thể gọi cho bất cứ cảnh sát nào!
“Cái gì? Tại sao chứ, tôi đang hoài nghi tên Diệp Bắc Minh này có liên quan tới năm tội phạm truy nã cấp A đã chết tối qua, muốn dẫn về cục điều tra!”, sắc mặt Vương Kiêm Hà trầm xuống.
Bộ trưởng Lưu: “Vương Kiêm Hà, cô cũng là người của thế gia họ Vương, phải biết là áp lực tôi gánh không nhỏ”.
“Bây giờ cô không mang được người này đi đâu, cần gì cố chấp thế?”
Vương Kiêm Hà tức giận: “Bộ trưởng Lưu, ông làm việc trái pháp luật thế à?”
“Cô!”
Bộ trưởng Lưu cũng giận dữ, Vương Kiêm Hà là người thế gia, ông ta không thể quá nặng lời.
Chỉ có thể khuyên nhủ: “Vương Kiêm Hà, cô nể mặt tôi một chút đi, được không?”
“Chuyện này, trở về tôi giải thích cho cô nghe, bằng không tôi chỉ có thể đình chỉ chức vụ của cô”.
Ân – uy cùng thực hiện.
Biểu cảm Vương Kiêm Hà thay đổi không ngừng, cuối cùng chọn thỏa hiệp.
Cô ta trừng Diệp Bắc Minh: “Lần sau đừng rơi vào tay tôi đây, anh không có cơ hội thứ hai đâu”.
“Thu đội!”
Cô ta giậm chân, dẫn cấp dưới rời đi.
Hàn Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh, cười nói: “Thần y Diệp, hôm qua ở Giang Nam là do tôi không đúng, tôi xin lỗi anh!”
“Thần y Diệp?”
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến kinh ngạc nhìn nhau.
Diệp Bắc Minh khoanh tay thản nhiên nói: “Cô tới làm chi?”
“Thần y, bệnh tình của ông nội tôi đúng như lời anh nói”, Hàn Nguyệt lên tiếng, thần y như Diệp Bắc Minh, cô ta không dám đắc tội.
Dù là gia thế!
Dù là thực lực đại Tông Sư đứng đầu!
Trước mặt thần y như Diệp Bắc Minh, ai cũng sẽ cung kính.
Họ có thể không tôn trọng quyền quý, không tôn trọng nhà giàu cũng như quân đội.
Chỉ không được bất kính với thần y như Diệp Bắc Minh.
Chẳng ai có thể đảm bảo mình không bị bệnh trong suốt cuộc đời.
Chỉ cần bị bệnh thì sẽ có ngày cầu