Chương 432
Khi cô ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ không xa, mới thở nhẹ nhõm: “Anh lại cứu tôi lần nữa”.
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, giơ ba ngón tay ra: “Ba câu hỏi”.
“Thứ nhất, làm sao cô có được chiếc nhẫn của mẹ tôi?”
“Thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai? Tại sao truy sát cô?”
“Thứ ba, cô đã điều tra được gì?”
Ngư Ấu Vy cũng trả lời dứt khoát: “Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của anh trước, chiếc nhẫn này là tôi ngẫu nhiên phát hiện được trong một vụ án lớn khi kiểm tra một số tài liệu về Giang Nam hai mươi ba năm trước”.
“Lúc đó vụ án này rất chấn động, hình như hai mươi ba năm trước, Sotheby’s tổ chức một hội đấu giá”.
“Lúc đó người của giới võ đạo tranh nhau một số đan dược, ra tay tàn sát, thương vong nghiêm trọng!”
“Lúc đó gần một phần ba số người trong bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu chết”.
Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng.
Có lẽ chính là lần mẹ bị bao vây tấn công!
Ngư Ấu Vy nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai, tôi cũng không biết”.
“Sau khi tôi vào Giang Nam, bọn họ đột ngột xuất hiện muốn giết tôi”.
“Câu hỏi thứ ba, bố mẹ nuôi của anh đúng là bị đổ oan, người mà năm năm trước giết
“Tôi tìm được phòng hồ sơ của Long tổ, từ trong đó tìm được ghi chép vụ án của nhà họ Diệp năm năm trước”.
“Không phải Long tổ không biết chuyện của nhà anh, mà là lựa chọn coi như không biết”.
Cô ta hít sâu một hơi.
“Diệp Bắc Minh, xin lỗi, là tôi đổ oan cho anh”.
“Còn có một chuyện”.
Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Ấu Vy: “Chuyện gì?”
Ngư Ấu Vy cau mày: “Tôi điều tra được là ai ra lệnh phải giết anh, tôi đã hỏi cấp trên của tôi, không phải là lãnh đạo Long tổ chúng tôi hạ lệnh”.
“Mà là người cấp cao hơn của Long Hồn, trong đội Thần Cơ có người ra hạ lệnh giết anh”.
“Đội Thần Cơ?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, sau đó gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi”.
“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai, tạm biệt”.
Ngư Ấu Vy ném lại một câu, quay người định bỏ đi.
“Khụ khụ…”
Vừa đi được hai bước liền trượt chân.
Suýt ngã nhào.
Diệp Bắc Minh chạy lên một bước, đỡ lấy eo thon nhỏ của cô ta: “Cô cứ ở phủ Diệp dưỡng thương trước rồi đi thì hơn”.
“Anh… buông tay ra!”
Ngư Ấu Vy cảm thấy vùng hông hơi tê tê.